Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43
Chương sau
Yến tiệc tàn, trăng lên canh ba. Ta uống một chút rượu, lảo đảo từ biệt xe ngựa của Trưởng Công chúa ở đầu ngõ, định đi bộ một đoạn về Ngọc Kinh lâu. Bỗng nhiên ta bị người ẩn nấp trong bóng tối nhanh tay bịt miệng, kéo vào con đường nhỏ không ánh đèn. Ảo giác bị đập tan từng chút một, để lộ ra hiện thực tàn nhẫn. Trần Phò mã cầm đèn, đứng trước mặt ta đang bị ấn xuống đất bùn, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lạnh lùng. "Để lại toàn thây đi." Ma ma bên cạnh Trần Phò mã khẽ đề nghị: "Nếu g.i.ế.c con tiện nhân này, e rằng khó mà giải thích với Công chúa..." "Đúng vậy." Vẻ lạnh lùng trên mặt Trần Phò mã biến mất, nở nụ cười nghiền ngẫm: "Vậy thì đánh gãy hai tay là được." Cơn đau đớn từ mười đầu ngón tay đâu chỉ thấu tận tim? Khi gậy gộc nặng nề đập xuống hai tay, cơn đau khiến ta gần như ngất đi. Trong miệng bị nhét một miếng vải nhám thô ráp, không thể kêu cứu. Đúng lúc ta cho rằng đêm nay sẽ gục bại dưới tay vị Phò mã biểu ca không cùng huyết thống này, một tiếng thở dài vang lên. "Biểu ca, đừng đánh." Vạt váy màu vàng nhạt của Lôi Thú Tuyết chậm rãi dừng lại trước mặt Trần Phò mã, khiến đối phương lắp bắp kinh hãi. "Biểu muội? Sao ngươi lại ở đây?" Lôi Thú Tuyết xua tay bảo đám hạ nhân dừng lại, lấy từ trong n.g.ự.c ra một lọ thuốc trị thương đặt trước mặt ta. Sau đó lặp lại lần nữa: "Biểu ca, thả nàng đi." "Cho ta một lý do." Sắc mặt Trần Phò mã khó coi: "Tiện nhân này hết lần này tới lần khác quyến rũ Trưởng Công chúa..." "Nàng là món nợ phong lưu của phụ thân." Lôi Thú Tuyết khẽ thở dài. Trần Phò mã lập tức câm lặng. Lôi Thú Tuyết dịu dàng lên tiếng: "Nếu không phải nương ta không dung thứ được, bây giờ nàng cũng giống như ta, cũng gọi ngươi là biểu ca." Trần Phò mã phản ứng lại, ghét bỏ nhìn ta đã thoi thóp trên mặt đất. "Dù không phải ca kỹ, cũng chỉ qua là một thứ nữ nho nhỏ mà thôi." "Thứ hạ đẳng bẩn thỉu, sinh ra từ mèo chó để làm trò vui, có tư cách gì gọi ta là biểu ca?" Lôi Thú Tuyết bình thản lên tiếng: "Biểu ca ăn nói cẩn thận, dù có thế nào, nàng cũng là huyết mạch của phụ thân." Nhắc đến Lôi Tướng, Trần Phò mã không nói gì nữa. Một lúc lâu sau, hắn ta hừ lạnh một tiếng: "Nể mặt mũi biểu muội, tha cho ngươi một mạng." "Nếu còn dám quyến rũ Trưởng Công chúa, sẽ không đơn giản như hôm nay đâu." Nói xong, Trần Phò mã gật đầu với Lôi Thú Tuyết: "Biểu muội, cáo từ." Tiếng xe ngựa lọc cọc dần xa trong đêm tối. Lôi Thú Tuyết cúi người, định đỡ cánh tay ta dậy, nhưng bị ta cố sức né tránh. Nàng ta cũng không giận, quay người ra khỏi ngõ, gõ cửa Ngọc Kinh lâu. Chẳng mấy chốc, A Dung đã chạy đến trước mặt ta: "Tiểu Xuân, ngươi sao rồi?" Thấy hai tay ta cong vẹo mất tự nhiên, A Dung càng hoảng hốt rơi lệ. Trong lúc hoảng loạn, nàng ta cầm lọ thuốc Lôi Thú Tuyết để lại, mở ra ngửi ngửi, mắt sáng lên. Đang định đổ lên mu bàn tay ta, ta lại khẽ lắc đầu. "Vứt đi..." A Dung khẽ khuyên nhủ ta: "Tiểu Xuân, đây là thuốc tốt, bình thường không mua được đâu." Vậy thì sao? Vậy ta phải cúi đầu trước Lôi Thú Tuyết, chấp nhận sự tốt bụng giả tạo này sao? Ta khép mắt lại. Xin lỗi, Lôi Kinh Xuân không làm được. Rồi ta đưa bàn tay trái đã biến dạng nghiêm trọng ra, móc vào cổ chai sứ thon dài, ném nó đi. Một động tác đơn giản, nhưng cơn đau khiến ta chóng mặt đến mức hai mắt tối sầm. Ngay cả gân xanh trên trán cũng nổi lên. Trước khi hoàn toàn ngất đi, tầm nhìn mờ ảo chỉ thấy rèm xe có thêu gia huy Lôi gia buông xuống. Bốn ngựa song song, xe chạy êm ái. Bánh xe nghiền nát lọ thuốc đáng giá ngàn vàng thành bột mịn, không hề cuốn lên chút bụi đất nào. 11 Bốn ngón tay bị gãy, lòng bàn tay phải có một chỗ bị nứt xương. Lôi Thú Tuyết xuất hiện kịp thời, những vết thương này chưa đến mức không thể cứu vãn. Miễn là ta chịu tĩnh dưỡng, vẫn có thể giữ được cả hai tay. Lý Túy Vãn ngồi bên giường ta, lắng nghe ngự y bẩm báo, khuôn mặt xinh đẹp vô bờ lạnh như băng.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43
Chương sau