Chương trước
Chương sau
25/10/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Triệu Tình có hoang mang đến đâu đi chăng nữa cũng không thể thay đổi một sự thực là nghệ sĩ của mình quá mức thành thạo, hoàn toàn không cần dùng đến cô. Triệu Tình dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn về phía Hề Gia Vận.
Hề Gia Vận ngược lại không để ý thấy người đại diện của mình đang đau lòng cỡ nào, bài hát cậu đã luyện được tương đối rồi, cũng đã tìm được cảm giác, cho nên hỏi A Ngũ: "Khi nào có thể bắt đầu thu âm ạ?"
A Ngũ đáp: "Giờ có thể vào thu thử trước một chút."
"Được ạ."
Hề Gia Vận gật đầu, lại quay sang nói với Triệu Tình, "Chị Triệu, em đi thu âm trước đã nhé."
Triệu Tình gật đầu, "À, được, đi đi."
Hề Gia Vận đi vào phòng thu.
Triệu Tình đứng bên ngoài xem một lát, phát hiện ở đây thực sự không có chuyện gì cần đến mình, đành ũ rũ rời đi, bị bắt phải lười biếng phơi lưới.
Mà trong túi áo của Hề Gia Vận, nhóc Nhai Tí và người cá nhỏ ở chung với nhau cũng không vui vẻ chút nào.
Nhóc Nhai Tí vừa nãy mở trò chơi lên là muốn đuổi người cá nhỏ đi, nhưng nó còn chưa kịp làm gì, người cá nhỏ này vừa nghe thấy Hề Gia Vận hát đã vui vẻ hát theo, xém chút nữa làm nó bị bại lộ!
Nhóc Nhai Tí là đứa nhóc thông minh nhất trong nhà, nó biết người cá nhỏ là bạn nữ, nếu mình bắt nạt nó, nhân viên chăm sóc sẽ tức giận, cho nên nhóc Nhai Tí lựa chọn đe dọa người cá nhỏ, nó nói với người cá: "Phượng Hoàng với Kỳ Lân trở về Sơn Hải Cảnh rồi nha, nếu mi còn không chịu về nhà, sẽ bị hai đứa nó uýnh đó!"
Người cá nhỏ không biết nhóc Kỳ Lân, nhưng nó biết nhóc Phượng Hoàng.
Nhóc Phượng Hoàng chính là đầu gấu số một của Sơn Hải Cảnh!
Đúng như dự đoán, người cá nhỏ có hơi hoảng sợ, đuôi cá mất tự nhiên vẫy một cái.
Nhóc Nhai Tí nói tiếp: "Mi về nhà rồi, hai đứa nó sẽ không uýnh mi nữa, hơn nữa bây giờ chúng nó đang uýnh Thao Thiết rồi, sau này nhất định Thao Thiết sẽ không dám ăn cá nữa."
Người cá nhỏ mở to hai mắt, "Thật, có thật không?"
Nhóc Nhai Tí nghiêm túc gật đầu.
Người cá nhỏ chìm xuống dưới nước, ùng ục ùng ục thổi lên mấy cái bong bóng.
Trong lòng nó xoắn xuýt nha.
Người cá nhỏ sợ nhóc Phượng Hoàng, nhưng nó thực sự thích con người kia lắm.
Chú ấy thật là dịu dàng.
Nhóc Nhai Tí không biết nỗi xoắn xuýt trong lòng người cá nhỏ, nó nghĩ người cá đang sợ chết khiếp, bản thân đã thành công khiến nó có ý định rút lui, vì thế chậm rãi nằm xuống, bắt đầu nghe Hề Gia Vận ca hát.
Kiến thức căn bản của Hề Gia Vận tốt, cảm xúc của bài hát cũng đã nắm bắt được, nhưng thực sự bắt đầu thu âm vẫn phải tốn một ít thời gian, dù sao bản thân A Ngũ cũng khá khắt khe, thậm chí còn có chút bới lông tìm vết, Hề Gia Vận cũng không có bất mãn gì, toàn bộ quá trình đều nghiêm túc phối hợp làm theo yêu cầu của anh ta.
Chờ thu xong hoàn chỉnh cả bài, sắc trời đã chuyển tối.
Chào tạm biệt với A Ngũ xong, Hề Gia Vận vừa đi ra ngoài, vừa kiểm tra điện thoại. Phó Tư Diễn nói tối sẽ tới đón cậu, bây giờ cũng đã gần đến giờ rồi, Hề Gia Vận đang muốn kiểm tra xem anh có nhắn gì cho mình không, kết quả màn hình vừa sáng lên, giao diện của "Vườn Trẻ Thần Thú" đã hiện ra.
Hề Gia Vận ngẩn người.
Người cá nhỏ thấy cậy lập tức từ trong hồ thò đầu ra.
Cô bé dường như vừa mới khóc xong, hai mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng hồng hồng.
Hề Gia Vận vội hỏi nó: "Con sao vậy?"
Người cá nhỏ "Hức" mấy tiếng.
[ Bé gái người cá không muốn rời khỏi Vườn Trẻ QAQ ]
[ Nhưng bé Nhai Tí nói cho bé gái người cá, nếu bé không đi thì sẽ bị bé Kỳ Lân và Bé Phượng Hoàng bắt nạt!]
[ Bé gái người cá sợ lắm.]
Hề Gia Vận: "..."
Cậu ngẩn người, nhóc Nhai Tí đang ủ trong túi áo cũng cứng đờ.
Nhóc Nhai Tí chọn cách hù dọa người cá nhỏ này chính là vì sợ nhân viên chăm sóc sẽ tức giận, muốn âm thầm đuổi nó đi, nhưng mà ——
Nhóc Nhai Tí bây giờ cũng thấy sợ sợ.
Nhân viên chăm sóc liệu có nghĩ nó là em bé hư không?
Vừa nghĩ thế, nhóc Nhai Tí cũng thấy hoảng sợ, nó chậm rãi, chậm rãi cuộn mình thành một nắm, chôn đầu xuống, thậm chí không dám liếc Hề Gia Vận lấy một cái.
Hề Gia Vận lúc này không rảnh bận tâm đến nhóc Nhai Tí, vì người cá nhỏ đang khóc mãi không chịu ngừng, tội nghiệp vô cùng, cậu bất đắc dĩ giúp nó lau nước mắt, "Đừng khóc, đừng khóc nữa."
"Bạn Phượng Hoàng với bạn Kỳ Lân sẽ không bắt nạt con đâu." Hề Gia Vận dịu dàng nói, "Nếu con không muốn đi vậy cứ ở lại trước đã, chờ mấy hôm nữa Thao Thiết đến, chú nói với nó không được xem con thành nguyên liệu nấu ăn, rồi mới đưa con về có được không?"
Người cá nhỏ vừa nghe Hề Gia Vận nói sẽ đưa mình về nhà, lại bĩu môi muốn khóc.
[ Bé gái người cá có thể không về nhà không QAQ?]
Hề Gia Vận giải thích với nó: "Được thì được, nhưng con ở chỗ này, ba mẹ con không biết nha, họ sẽ lo lắng cho con lắm."
Người cá nhỏ chớp chớp mắt.
Hề Gia Vận sờ sờ tóc nó, "Hay như vậy được không? Con về nhà trước, để ba mẹ con biết con bình an, sau đó nếu con muốn tới đây chơi, thì lúc nào tới cũng được."
Biện pháp này hình như khá ổn, người cá nhỏ cuối cùng cũng chịu dừng khóc, nó nghĩ một chút rồi gật đật đầu.
"Ngoan."
Hề Gia Vận khen nó một tiếng, người cá nhỏ xấu hổ vội ngụp xuống tận đáy hồ, đuôi cá lóe lên những tia sáng lập lánh, Hề Gia Vận thấy đã đỗ được nó rồi, bèn đóng trò chơi lại, túm lấy nhóc Nhai Tí đang co cụm thành một cục, thả trên tay, hỏi nó: "Con nghe thấy chưa? Chú không định nuôi thêm một người cá nhỏ, chờ mấy hôm nữa sẽ đưa nó về nhà."
Ngừng một chút, Hề Gia Vận lại dở khóc dở cười nói: "Chú cứ tưởng có mỗi nhóc Phượng Hoàng là hay thích tị nạnh thôi chứ, hóa ra con cũng y như vậy, chẳng qua là trốn một góc lén lút ghen tỵ thôi, hử?"
Ngữ khí của Hề Gia Vận rất nhẹ cũng rất dịu dàng, không hề có chút dấu hiệu nào là sẽ tức giận, trái lại còn mang theo vài phần ý cười, nhóc Nhai Tí không tin nổi, ngẩng đầu lên.
Hề Gia Vận dí nhẹ lên trán nó một cái, "Dọa ban nữ như thế là hành vi xấu lắm đó, lần sau con không được lý lẽ kiểu này nữa, có biết chưa?"
Mãi lâu sau, nhóc Nhai Tí mới chậm rãi gật gật đầu.
Biết rồi.
Hù dọa bạn nữ là không đúng, nhưng lần sau người cá nhỏ mà còn dám trở lại thì nó vẫn dám làm như vậy!
Nó không muốn có thêm một thần thú nào chia sẻ tình yêu của nhân viên chăm sóc với nó đâu!
Nghĩ đến đây, nhóc Nhai Tí cọ cọ mấy cái lên lòng bàn tay Hề Gia Vận.
Cùng lúc đó, vì điểm thiện cảm có thay đổi, "Vườn Trẻ Thần Thú" phát thông báo mới cho Hề Gia Vận ——
[ Tổng hợp điểm thiện cảm của các bé tình đến hiện tại: Bé Kỳ Lân – 100 điểm, bé Nhai Tí – 100 điểm, bé Phượng Hoàng – 100 điểm.]
[ Hiện tại điểm thiện cảm của ba bé thần thú đều đã đạt tối đa, cảm ơn bạn đã quan tâm chăm sóc các bé thần thú. Nhận được phần thưởng: Tâm tưởng sự thành. Lưu ý: Vĩnh viễn không thể gửi trả bé Phượng Hoàng về Sơn Hải Cảnh, ước nguyện phải căn cứ vào hoàn cảnh thực tế.]
Hề Gia Vận nghĩ mấy giây, trước mắt cậu rất hài lòng với cuộc sống của mình, cho nên tạm thời cũng không muốn nghĩ đến ước nguyện gì cả, so với cái này, mong muốn kiểm tra xem Phó Tư Diễn có nhắn tin đến cho mình không của cậu còn gấp gáp hơn.
Quả nhiên, tầm năm giờ chiều, Phó Tư Diễn nhắn tin tới.
[ Chờ em dưới Vạn Tượng.]
Hề Gia Vận vội vã chạy đi.
Chiếc Maybach quen thuộc đỗ cách đó không xa, Hề Gia Vận ở cửa xe, Phó Tư Diễn ngồi ở ghế sau, nghiêng đầu nhìn cậu, Hề Gia Vận hỏi anh: "Sao anh tới sớm vậy? Cũng không gọi điện trước cho em."
Phó Tư Diễn khẽ nhướng mày: "Sợ em chờ."
Hề Gia Vận đang muốn nói thêm gì đó, thì chỗ cạnh tái xế, có người ngoái đầu lại, Phó Giai nhiệt tình chào hỏi: "Gia Gia, không đúng, giờ em phải gọi anh là chị dâu mới phải ha?"
Hề Gia Vận: "... Chắc không cần đâu?"
Chị dâu hay không chị dâu cũng không phải trọng điểm, Phó Giai cười hí hí hỏi Hề Gia Vận: "Sao giọng anh nghe khàn vậy? Có phải tại anh hai của em làm hại không?"
Hề Gia Vận: "?"
Cậu có chút mờ mịt, không biết chuyện này thì liên quan gì đến Phó Tư Diễn. Chẳng qua nếu Phó Giai không nói, Hề Gia Vận cũng không phát hiện ra cổ họng mình hơi rát, có lẽ là hôm nay luyện giọng để thu âm hơi lâu, Hề Gia Vận đang muốn giải thích, Phó Tư Diễn lại liếc Phó Giai một cái, hỏi nhẹ bẫng: "Không muốn trang trại nữa?"
Phó Giai lập tức mím môi, giơ tay làm một động khác kéo khóa miệng, ngoan ngoan an vị cạnh ghế lái, vì trang trại mà xem nhẹ tâm hồn đang ầm ĩ đòi hóng hớt của mình.
Bên trong xe cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Phó Tư Diễn hỏi Hề Gia Vận: "Vẫn căng thẳng à?"
Hề Gia Vận: "... Vốn không nghĩ đến nữa rồi, anh vừa nói thế, lại nhắc em nên tiếp tục căng thẳng đấy."
Phó Giai ngồi phía trước bật cười thành tiếng: "Gia Gia, anh đừng sợ, mẹ em dễ ở chung lắm, hơn nữa mẹ là họa sĩ, thuộc hội cuồng mặt đó, siêu cuồng mặt luôn, nhất định là mẹ sẽ thích anh lắm cho xem."
Hề Gia Vận do dự một chút, hỏi cô: "Thế còn bác trai thì sao?"
Phó Giai thẳng thắn đáp: "Ba em lắm chuyện lắm, còn hay thích định ra một đống quy củ, có lẽ ba sẽ có ý kiến về chuyện này, nhưng mà anh không cần bận tâm đến ba em đâu, ông ấy ở trong nhà không có địa vị gì hết, cùng lắm cũng chỉ nói mồm được chút thôi."
Hề Gia Vận: "... Có thật không?"
Phó Giai "Thật" một tiếng, xong lại không nhịn được tò mò hỏi Hề Gia Vận: "Gia Gia, sao anh lại đồng ý hẹn hò với anh hai em thế? Em cảm giác em không biết một tí manh mối gì về chuyện của hai người luôn ấy, sau đó đột nhiên có một hôm, anh hai nói hai người đang quen nhau, làm em choáng mém xỉu."
Hề Gia Vận: "Thì, cứ như vậy quen nhau thôi."
Phó Giai còn đang muốn truy hỏi cặn kẽ hơn, nhưng Phó Tư Diễn thoáng thấy vành tai đỏ bừng của Hề Gia Vận bèn nắm lấy tay cậu, Hề Gia Vận ngước mắt lên nhìn anh, Phó Tư Diễn hỏi cậu: "Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Hề Gia Vận ngẩn ra, gật đầu: "Nhớ ạ."
Phó Tư Diễn trầm giọng nói: "Lúc em hoảng hốt xuống xe, vành tai cũng đỏ ý như này, lúc đó tôi đã nghĩ ——"
"Cậu ấy thật đáng yêu."
Hề Gia Vận: "... Cám ơn anh đã giúp em dời sự chú ý đi. Giờ em không những cảm thấy căng thẳng mà còn thấy tuyệt vọng nữa, chỉ muốn anh lập tức mất trí nhớ thôi."
Phó Tư Diễn thấp giọng cười, giống như đùa giỡn nói: "Sao tôi có thể quên được chứ."
Hề Gia Vận ảo não, cậu giơ tay bịt miệng Phó Tư Diễn lại, "Anh im, im luôn đi."
Phó Tư Diễn lại thuận thế kéo tay cậu qua, đặt lên môi hôn một cái.
Nụ cười hóng hớt trên mắt Phó Giai dần dần biết mất.
Mụ nó, đây làm mùi chua của tình yêu đấy à? ? ?
Đáng lý cô nên chui vào cốp xe mà ngồi chứ không phải ở trên xe thế này đúng không! ? ?
Xí! ! !
*
Máy bay bị delay một tiếng, cho nên lúc hạ cánh cũng đã gần mười giờ tối.
Không bao lâu, một đôi vợ chồng trung niên từ lối vip đi ra.
Phó Giai hớn hớ gọi, "Mẹ!"
Người phụ nữ rất có khí chất, trên người mặc áo khoác dài, đeo cả kính râm, sau khi thấy Phó Giai, bà tháo kính xuống, mỉm cười gật đầu, nhưng Phó Giai đã nhào tới, cho bà một cái ôm gấu, "Con nhớ mẹ chết đi được!"
Mẹ Phó bị cô nhào lên như vậy lùi về phía sau một bước nhỏ, người đàn ông bên cạnh lập tức vươn tay ra đỡ, ông xụ mặt xuống, nhiếc Phó Giai: "Chậm một chút."
Không thể không nói, khuôn mặt của ông và Phó Tư Diễn rất giống nhau, chẳng qua trông ông càng có vẻ nghiêm túc hơn thôi, hiển nhiên người này chính là ba Phó.
Mẹ Phó kéo ba Phó, ông không nói thêm gì nữa, Phó Tư Diễn cũng mở miệng: "Ba mẹ."
Mẹ Phó cười híp mắt gật gật đầu, sau đó nhìn sang phía Hề Gia Vận, "Đây là... ?"
Thực ra lúc mẹ Phó còn chưa đi ra khỏi lối ra, đã để ý đến cậu thanh niên này rồi.
Bà học nghệ thuật, đối với cái đẹp hoàn toàn không có sức chống cự, mà cậu thanh niên này chỉ đứng yên một chỗ, từ xa xa nhìn thôi đã biết, khí chất rất tốt, người cũng đẹp, ngạc nhiên hơn nữa là cậu mang đến cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái, không hiểu sao cảm thấy rất thân thiết.
Hề Gia Vận lễ phép tự giới thiệu mình: "Chào bác trai bác gái ạ, cháu là..."
Mấy chữ "Bạn của Phó Tư Diễn" còn chưa nói ra, anh đã hết sức thản nhiên tiếp lời: "Con dâu chưa vào cửa của hai người."
Hề Gia Vận: "? ? ?"
Cậu hoảng sợ nhìn chằm chằm Phó Tư Diễn, cố gắng dùng ánh mắt dò hỏi anh ——
Không phải đã bàn trước sẽ giới thiệu là bạn bè ạ?
Phó Tư Diễn khẽ nhướng mày, "Cho dù em không chịu đồng ý làm bà Phó thì trước tiên cũng phải cho tôi một danh phận chứ?"
Ba Phó và mẹ Phó cùng nhìn sang, Hề Gia Vận cuống quýt giải thích với hai người: "Cháu, không phải cháu không đồng ý, cháu chỉ..."
Phó Tư Diễn nhàn nhã hỏi: "Thế là em đồng ý rồi hả?"
Phó Giai cũng ồn ào nói theo: "Mẹ, sổ hộ khẩu nhà mình đâu, nhanh, Gia Gia đồng ý rồi, giờ nhà mình đến Cục dân chính luôn đi!"
Hề Gia Vận: "? ? ?"
Mẹ Phó đã hiểu rõ, bà liếc về phía Phó Tư Diễn, "Nào có ai bắt nạt người ta như con không? Biết người ta trước mặt ba mẹ sẽ căng thẳng, con có cố ý nói chuyện như vậy, còn cả con nữa —— Phó Giai Giai, con rống cái gì mà rống? Con đã có bạn trai chưa?"
Nói xong, mẹ Phó lại quay sang cười với Hề Gia Vận, "Con đừng có để ý đến bọn nó, cũng đừng có vội đồng ý, không chính là không, cầu hôn sao có thể tùy tiện như thế được, nhỉ?"
Hề Gia Vận mím môi nở nụ cười, cảm thấy mẹ Phó đúng như lời Phó Giai kể, rất dễ thân, còn ba Phó ——
Ông không nói tiếng nào, nhưng sắc mặt đã tối sầm xuống, tuy Phó Giai đã nói tính cách của ba Phó chính là như vậy, Hề Gia Vận vẫn thấy có chút lo lắng bất an.
Phó Giai để ý thấy thế, vội vàng sáp lại chỗ Hề Gia Vận, nói với cậu: "Gia Gia, không sao đâu, mẹ em rất thích anh, ba em có không vui cũng phải chịu thôi, ông ấy không có quyền lên tiếng mà, anh cứ an tâm thả lỏng đi."
Hề Gia Vận gật đầu.
Bọn họ đến nhiều người, cho lên lúc về chia ra đi làm hai xe, vốn đã tính tốt từ trước là mẹ Phó với ba Phó sẽ ngồi riêng một xe, nhưng ba Phó lại đột nhiên nói: "Tư Diễn, con cũng ngồi lên đây đi."
Mẹ Phó bó tay liếc ông một cái, cùng mơ hồ bày tỏ thái độ của mình, "Vậy tôi ngồi xe kia là được."
Cứ như vậy, mẹ Phó ngồi lên xe cùng Hề Gia Vận.
Mặc dù biết ấn tượng của mẹ Phó với mình không tồi, nhưng Hề Gia Vận vẫn thấy có chút căng thẳng, mẹ Phó hỏi cậu: "Con là... Hề Gia Vận đúng không? Cô có thể gọi con là Gia Gia không?"
Hề Gia Vận gật đầu, "Dạ, được ạ."
"Đừng căng thẳng." Mẹ Phó cười tủm tỉm nói, "Giai Giai chưa nói với con à? Cô thích nhất là mấy đứa nhỏ xinh đẹp đấy, vừa thấy con, cô đã thích rồi."
Phó Giai lập tức chen vào: "Con có nói với Gia Gia rồi mà! Còn không phải tại ba ạ, vừa nghe anh hai nói vậy, mặt đã xị ra, dài như cái thuổng rồi, dọa Gia Gia chết khiếp."
Mẹ Phó lắc đầu cười, lại hỏi Hề Gia Vận: "Con làm về lĩnh vực gì?"
Hỏi xong, mẹ Phó lại lập tức nói: "Chờ đã, đừng nói vội, để cô đoán thử xem nào —— Có phải có liên quan đến âm nhạc không? Như là dương cầm? Hoặc khiêu vũ gì đó?"
Phó Giai nghe thế, lập tức trả lời hộ: "Mẹ, không phải đâu! Gia Gia là diễn viên, nhưng mà anh ấy đỉnh lắm nhé, biết đánh đàn, còn biết cả vũ đạo nữa, hồi trước trên mạng còn có nghệ sĩ dương cầm với biên đạo múa nổi tiếng tranh cướp Gia Gia nữa đó, nói anh ấy có thiên phú, hơn nữa anh ấy nấu cơm cũng ngon nữa, ngay cả người hay xoi mói như anh hai mà cũng phải thích nhé."
Hề Gia Vận: "... Cháu chỉ biết một chút thôi."
Phó Giai quen thuộc đáp lại: "Vâng, biết triệu triệu chút thôi. Mẹ, mẹ lên Weibo mà xem, trên đó có hết đấy!"
Sở dĩ mẹ Phó nghĩ là Hề Gia Vận làm về lĩnh vực âm nhạc chính là vì khí chất của cậu thực sự quá tốt, hơn nữa cậu thanh niên này cho bà cảm giác rất trong sáng, nhưng Phó Giai vừa khen từ trên xuống dưới một lượt như thế, mẹ Phó càng nghe, ý cười trong mắt càng sâu, bà nói về Hề Gia Vận: "Xem ra không chỉ anh trai thích con, mà em gái cũng thích con lắm nhé."
"Đương nhiên rồi ạ." Phó Giai nói, "Gia Gia nấu ăn thực sự ngon vô đối luôn, mới đầu con còn đang lo nghĩ làm sao để tìm Gia Gia gạt ăn gạt uống đây, giờ Gia Gia cùng anh hai con quen nhau rồi, vậy cô em chồng này nhất định có thể thơm lây, đường hoàng đến ăn ké nha!"
Mẹ Phó bị cô chọc cười, "Ăn ngon thế cơ à? Nghe mà mẹ cũng muốn nếm thử."
Hề Gia Vận nói: "Lúc nào mọi người rảnh, cháu có thể làm vài món cho để mọi người nếm thử."
Mẹ Phó cười híp mắt nói: "Được."
Ngừng một chút, bà lại hỏi Hề Gia Vận: Ba mẹ con đâu? Bọn họ là..."
Hề Gia Vận mím mím môi, "Họ qua đời rồi ạ."
Mẹ Phó ngẩn ra, "A?"
Hề Gia Vận: "Năm cháu học đại học năm tư, lúc cả nhà đi ra ngoài du lịch thì gặp tai nạn xe, hai người họ đều qua đời."
Đây cũng là lý do không bao giờ Hề Gia Vận tự mình lái xe, chỉ đành nhờ Thôi Xán Xán đưa đón, hoặc là bắt taxi, cậu sợ phải cầm lái.
Nếu nói trước đó mẹ Phó chỉ cảm thấy yêu thích Hề Gia Vận, thì bây giờ bà còn có thêm một chút đau lòng, mẹ Phó vỗ vỗ tay cậu, an ủi nói: "Không sao, không sao đâu."
Hề Gia Vận mỉm cười với bà, "Thực ra bây giờ cháu cũng không buồn lắm nữa rồi, ba mẹ cháu trước đây luôn nói, không cần biết như thế nào, chỉ cần cháu sống vui vẻ là được, cho nên hiện giờ cháu đang được làm công việc mà mình yêu thích, mọi người xung quanh cũng đối xử rất tốt với cháu, ngày nào cũng vui vẻ trôi qua, có lẽ cũng coi là một loại đền bù?"
Nhưng chuyện này, chỉ có công ty quản lý đầu tiên của Hề Gia Vận biết, cậu cũng rất cảm kích vì mấy người giám đốc Cao không yêu cầu cậu kể chuyện này ra để tranh thủ sự đồng cảm của người khác, sau này TTL giải thể, Hề Gia Vận ký hợp đồng với Giải Trí Vạn Tượng, thì ngoại trừ Thôi Xán Xán, không còn ai biết chuyện này nữa.
Hề Gia Vận càng tỏ ra vui vẻ lạc quan, mẹ Phó lại càng thêm đau lòng cho cậu, bà nhẹ giọng nói: "Đúng, là đền bù cho con, ngoại trừ những người kia, sau này con còn có chúng ta nữa, có khi còn làm ầm ĩ đến con ấy chứ, nhất là con bé Giai Giai kia kìa."
Phó Giai đang bấm điện thoại, tự nhiên bị cua vào, cô lập tức bày tỏ kháng nghị: "Mẹ, mẹ cho con chút mặt mũi có được không!"
Mẹ Phó cười cười, "Không cho."
Phó Giai "Hừ" một tiếng, tiếp tục bấm điện thoại.
Cô không rõ Phó Tư Diễn có biết chuyện trong nhà của Hề Gia Vận không, bèn tự động báo cáo tình hình cho anh trai.
[ Anh, anh có biết chuyện ba mẹ Gia Gia đều đã qua đời không?]
[ Em thực sự không nghĩ đến, tại Gia Gia khiến em có cảm giác được người nhà bảo vệ rất tốt, không trải qua chuyện khó khăn gì, kết quả...]
Hề Gia Vận quá trong sáng, trên người cậu từ đầu đến cuối luôn duy trì một loại thiện ý, ở trong mắt Phó Giai, đây là kiểu tính cách mà chỉ những người chưa từng va vấp ngoài xã hội mới có.
Ngay cả người được nuông chiều từ tấm bé như Phó Giai, cha mẹ hòa thuận, phía trên còn có anh trai, nhưng năm đó khi Phó Tư Diễn kiểm tra ra là mắc bệnh nan y, báo chí không ngừng đơm đặt linh tinh, trong công ty cũng có người rục rịch không yên phận, lại đúng lúc thời tiết không tốt, ba mẹ không thể lập tức quay về, Phó Giai cũng bị hiện thực đánh cho không kịp trở tay, không thể tiếp tục vô tâm vô phế, sống trong tháp ngà của mình nữa.
Phó Tư Diễn không trả lời lại, Phó Giai cũng không thèm để ý, cô lại hỏi Phó Tư Diễn: [ Ba nói gì với anh thế?"]
Liên tục mấy tin nhắn đến làm điện thoại của Phó Tư Diễn chớp lóe không ngừng.
Ba Phó thực ra chỉ nói một ít chuyện của công ty với anh, nhưng có lẽ là không hài lòng với việc Phó Tư Diên cứ cúi đầu xem điện thoại, ba Phó hắng giọng một tiếng, cuối cùng cũng nói vào chủ đề chính, "Cậu thanh niên ban nãy kia..."
"Gia Gia." Phó Tư Diễn nói, "Em ấy gọi là Gia Gia."
Ba Phó tức giận nói: "Ba không có hứng thú biết cậu ta tên là gì, gọi như thế nào, nếu con đã có ý muốn lập gia đình, vậy hôm nào nhờ dì con giới thiệu vài người thích hợp để kết hôn cho con."
Nói xong, ba Phó lại gọi điện cho mẹ Phó, định để bà nói với bên nhà mình một tiếng.
Phó Tư Diễn không lập tức đáp lời.
Trong lúc đó, mẹ Phó đang trò chuyện với Hề Gia Vận thì thấy ba Phó gọi tới, bà bèn cười xin lỗi với cậu, rồi bắt máy.
Mà Phó Tư Diễn cũng đúng vào lúc này, hờ hững lên tiếng: "Ba, bệnh của con tái phát."
____________________
Tác giả có lời muốn nói: Sắp có kỳ tích xuất hiện trong giới y học rồi (?)

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.