🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
15/10/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Lúc đến Hề Gia Vận gọi taxi, lúc về cũng định làm theo lối cũ, không ngờ Phó Tư Diễn lại tới đây, càng không ngờ cậu sẽ gặp anh vào lúc này.
Hề Gia Vận ngẩn ra: "Sao anh lại tới đây?"
Phó Tư Diễn không trả lời, chỉ nhìn lồng chim trên tay cậu, nhóc mập bên trong mềm mềm trắng như tuyết, Phó Tư Diễn hỏi Hề Gia Vận: "Là con chim này à?"
Hề Gia Vận gật đầu, cúi xuống, kết quả bắt gặp ngay ánh mắt của nhóc Phượng Hoàng.
Giận nha!
Rất rất là giận nha!
Nhóc Phượng Hoàng tức xì khói trừng cậu.
Hề Gia Vận: "..."
Nhận, nhận ra rồi?
Trước đó nhóc Phượng Hoàng đang chột dạ, vì nó không những một mình đánh nhau, mà còn kéo bè kéo lũ, cổ vũ mấy con chim khác gây lộn, lại đúng lúc bị Hề Gia Vận bắt gặp, nhưng bây giờ phát hiện nhân viên chăm sóc căn bản không nhận ra mình, nhóc Phượng Hoàng lập tức tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, người chột dạ đổi thành Hề Gia Vận.
Nhóc Phượng Hoàng chỉ trích Hề Gia Vận: "Chíp chíp chíp!"
Hề Gia Vận giải thích với nó: "Chú cứ tưởng con sẽ biến thành mấy loại kiểu như chim công nhỏ."
Nhóc Phượng Hoàng không nghe, nó kêu càng lớn tiếng hơn: "Chíp chíp chíp!"
Hề Gia Vận: "... Đợi về nhà rồi hãy nói nhé?"
Nhóc Phượng Hoàng hất đầu một cái.
Hừ! ! !
Hề Gia Vận bó tay bó cả nón luôn, Phó Tư Diễn thấy thế hỏi cậu: "Làm sao thế?"
Hề Gia Vận: "Nó... có hơi giận."
Hơi giận là hơi giận thế nào?
Nó rất là giận đó!
Nhóc Phượng Hoàng sửa lời cậu: "Chíp!"
Hề Gia Vận: "..."
Phó Tư Diễn lại nhìn mắt nhóc Phượng Hoàng, bởi lông vũ của nó vốn đã bông bông tròn xoe một cục, càng dễ khiến người ta liên tưởng đến con cá nóc, anh chỉ hơi nhướng mày, lại nói với Hề Gia Vận: "Lên xe trước đã, bên ngoài lạnh."
Hề Gia Vận gật đầu, ngồi lên xe.
Phó Giai muốn đi xem nhạc kịch, vì thế lúc trên đường đã bị thả xuống trước, trên xe giờ chỉ có một mình Phó Tư Diễn, Hề Gia Vận lên xe xong thì vươn tay muốn vuốt lông cho nhóc Phượng Hoàng.
Nhưng mà nhóc Phượng Hoàng hãy còn đang giận, không cho cậu sờ nó. Hề Gia Vận ngồi ở bên phải, nó bèn xoay đầu sang bên trái, đụng nó chỗ nào là nó lập tức tránh ra chỗ khác, cả người rụt lại, co thành một cục trắng tròn xoe như tuyết, giống hệt như chim 'nóc' trên cạn vậy.
Phó Tư Diễn nhìn lướt qua gương chiếu hậu, nhắc Hề Gia Vận: "Cẩn thận nó mổ em."
Hề Gia Vận lắc đầu một cái, "Nó không mổ đâu."
Nhóc Phượng Hoàng nghe thế bèn cố ý làm trái lại.
Nó nhoáng một cái quay đầu lại, nhắm thẳng về phía ngón tay Hề Gia Vận đánh tới.
Nhóc con này tuy rất mập, nhưng nó chính là một bé mập cực kỳ nhanh nhẹn, nói nhào tới là lập tức xông về phía Hề Gia Vận, nhắm ngay ngón tay cậu ——
Nhẹ nhàng đụng một cái.
Nhóc Phượng Hoàng kiêu ngạo hất mặt lên trời, diễu võ dương oai kêu một tiếng về phía Hề Gia Vận: "Chíp!"
Nó mổ nó mổ nó mổ đó!
Hề Gia Vận: "..."
Hành vi này là hành vi của Phượng Hoàng giấy* đúng không?
*Chế lại từ "cọp giấy" chỉ những người trông bên ngoài dữ dằn hùng hổ nhưng thực chất  không phải như vậy.
Lần trước đến nhà Hề Gia Vận, Phó Tư Diễn từng thấy một con Samoyed cùng một con hamster, anh hỏi Hề Gia Vận: "Em rất thích động vật nhỏ à?"
Hề Gia Vận vừa vuốt lông cho nhóc Phượng Hoàng vừa trả lời anh: "Vâng, rất thích, rất đáng yêu."
Mới vừa rồi bị hành động dễ thương của nhóc Phượng Hoàng làm cho tan chảy, Hề Gia Vận đang cong mắt cười, Phó Tư Diễn nhìn chằm chằm gương chiếu hậu một lát, xong mới nói: "Đúng là rất đáng yêu."
Nhưng đáng yêu anh nói là Hề Gia Vận.
Hề Gia Vận dường như nhận thấy gì đó, ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm vào ánh mắt của đối phương trong gương chiếu hậu.
Trong xe mở điều hòa, rất ấm áp.
Mà lúc này, nhiệt độ dường như còn cao hơn một chút.
Hai người đối diện với nhau vài giây, cuối cùng Hề Gia Vận dời mắt đi trước, cậu giả vờ bình tĩnh hỏi Phó Tư Diễn: "Anh cũng thích động vật nhỏ à?"
Phó Tư Diễn: Không ghét cũng không thích, nhưng mà... Yêu ai yêu cả đường đi lối về."
Hề Gia Vận: "... Ồ."
Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Thành phố ban đêm, đèn đuốc sáng choang, xua tan bóng đêm ảm đạm xung quanh. Liên tục mấy ngày nay trời đều đổ tuyết, tuyết đọng còn chưa kịp tan thì lại được rải thêm một lớp mới, trắng đến trong suốt, hình thành một loại đối lập rõ rệt với vành tai Hề Gia Vận lúc này.
Đỏ rực.
Tài xế từ đâu đến cuối đều im lặng như thóc, chỉ là lúc nhìn bản đồ thì thêm tí tâm tư, cố ý chọn đường xa để đi, Hề Gia Vận phát hiện ra, lấy làm lạ hỏi: "Vừa rồi sao anh không đi lên đường trên cao? Đi đường này hình như xa hơn đó."
Tài xế mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, nói: "Ngại quá, cậu đang vội à? Ban nãy tôi quên mất không để ý đã đến lối lên đường trên cao, đi quá mất, không quành lại được."
Hề Gia Vận đương nhiên không  vội, cậu lắc đầu, "Không có gì đâu."
Phó Tư Diễn liếc mắt một cái.
Tài xế nhận được ánh mắt của anh ta, trong lòng âm thầm vui mừng ——
A, tiền thưởng lần trước bị trừ lấy lại được rồi.
Nói không chừng còn được gấp đôi ấy chứ!
Tài xế vui vẻ lại tiếp tục chọn đường xa để đi, vốn quãng đường đi không tới một tiếng, lại thêm kẹt xe thành ra phải đi đến gần hai tiếng, mãi gần mười giờ tối, Hề Gia Vận mới về đến nơi.
Cậu mở cửa xe đi xuống, Phó Tư Diễn cũng xuống theo, Hề Gia Vận vốn định nói anh không cần đưa mình vào, nhưng nghĩ thế nào, cuối cùng lại thôi.
Xung quanh khách sạn không có chỗ đỗ xe, cho nên xe dừng ở cách đó khác xa, trên đất tuyết đọng khá dày, đi có chút trơn.
Hai ngày nay tuyết rơi không ngừng, tầng trước chưa tan thì đã có tầng mới đắp thêm lên, giẫm chân xuống có khi không phải mặt đất mà là một lớp băng mỏng.
Hề Gia Vận đi ở phía trước, cậu nhắc Phó Tư Diễn: "Cẩn thận một chút, trên đất trơn lắm."
Nhưng vừa nhắc người khác xong, bản thân Hề Gia Vận lại không để ý, dưới chân trượt một cái, cả người lảo đảo, may mà đúng lúc có một bàn tay đưa đến, giữ lấy tay cậu, Hề Gia Vận mượn được lực mới đứng vững lại.
"... Cám ơn."
"Không có gì."
Nhiệt độ trên tay khá lạnh.
Có lẽ là do trong người có bệnh, từ lần trước Hề Gia Vận đã phát hiện, thân nhiệt của Phó Tư Diễn khá là thấp, mà lạ một chỗ, mỗi lần lơ đễnh chạm vào đối phương, cậu sẽ không thấy lạnh, trái lại còn cảm thấy chỗ bị chạm đến nóng như phải bỏng.
Giống như tay cậu lúc này...
Vẫn đang bị Phó Tư Diễn nắm lấy, không buông ra, Hề Gia Vận có cảm giác, tay đối phương đang dần ấm hơn.
Cậu đột nhiên không muốn rút tay lại, cũng không muốn Phó Tư Diễn buông ra.
Tiếng gió rất lớn.
Nhịp tim cậu cũng đập dồn dập giống như trống nổi.
Hề Gia Vận cúi đầu nhìn vài giây, cuối cùng cũng mở miệng: "Ngay hôm qua anh nói, có một chuyện muốn để em đưa ra lựa chọn, hình như em có đáp án rồi."
Sắc mặt Phó Tư Diễn hơi run.
Hề Gia Vận cố gắng tự mình trấn tĩnh, nói: "... Em có thể. Nếu là anh, em có thể."
Cậu không muốn bản thân trông quá luống cuống, nhưng mà có cố gắng trấn định thế nào nào, màu sắc ở vành tai Hề Gia Vận cũng đã tiết lộ tâm tình một một cách chân thực nhất.
So với bình tĩnh, cảm giác của cậu lúc này càng nhiều hơn chính là thấp thỏm, cùng với ngượng ngùng.
Kinh ngạc qua đi, Phó Tư Diễn mỉm cười, thong thả hỏi lại: "Em có thể cái gì?"
Hề Gia Vận nắm ngược lại tay Phó Tư Diễn, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: "Cái gì cũng có thể."
Cậu không cao như Phó Tư Diễn mà thấp hơn một chút, cho nên lúc nhìn anh phải hơi ngẩng đầu lên. Dưới ánh đèn lờ mờ, sương trắng lượn quanh, khuôn mặt cậu thanh niên từ từ trở nên rõ ràng, sáng rõ, đẹp đẽ, lại tràn đầy sức sống, giống như ngọc thạch, không trải qua điêu khắc mà tự nhiên thành hình.
Phó Tư Diễn dường như bị đầu độc, anh nhấc bàn tay kia lên, khẽ xoa mặt Hề Gia Vận. Ngón tay anh chậm rãi trượt xuống, cuối cùng chạm lên khóe môi cậu, dừng lại vài giây, cố kiềm chế vuốt nhẹ qua.
"Tôi thật sự rất vui." Phó Tư Diễn nhìn cậu, "Nhưng mà..."
"Nhưng mà" là một bước chuyển ngoặt quan trọng, thường thường sẽ phủ định lại nội dung phía trước, không cần biết đang nói về cái gì, nhưng nội dung phía sau hai từ "Nhưng mà" này mới là quan trọng nhất, đây chính là bài học kinh nghiệm mà Hề Gia Vận rút ra được trong nhiều năm qua.
Tâm trạng bỗng chốc chìm xuống mấy phần, Hề Gia Vận hỏi anh: "Đáp án này sai rồi à?"
"Đây là một đề bài mang tính chủ quan, đáp án không có đúng và sai, chỉ có đạt bao nhiêu điểm thôi." Khóe môi Phó Tư Diễn khẽ cong lên, "Nhưng người làm bài là em, cho nên không cần biết là đáp án như thế nào, tôi đều sẽ cho em điểm tối đa."
"Chỉ có điều, đáp án của em, cần suy nghĩ thận trọng thêm một chút." Ngữ khí của Phó Tư Diễn bình thản đến khó mà tin nổi, "Tỷ lệ tái phát là 10%, tôi vừa muốn ích kỷ đồng ý với em, lại không muốn để em phải cùng mình gánh chịu 10% rủi ro này."
"... Tôi không nỡ."
Phó Tư Diễn nói.
Anh rất mẫu thuẫn.
Xác suất 10% đúng là không cao, nhưng nếu đã tồn tại, vậy sẽ có rủi ro nhất định, giống như một canh bạc vậy, trước khi ném xúc xắc ra, không ai biết nó sẽ cho ra bao nhiêu điểm, Phó Tư Diễn nên chủ động rời xa Hề Gia Vận mới phải.
Nhưng anh không kìm lòng được, lần nữa buông thả chính mình.
Đây là lần cuối cùng lý trí của anh lên tiếng, để nhắc nhở Hề Gia Vận phải suy nghĩ cẩn trọng.
Hề Gia Vận đang muốn nói thêm gì, Phó Tư Diễn lại cúi đầu, đột nhiên không để cậu kịp chuẩn bị, áp trán mình lên trán Hề Gia Vận, anh nói: "Suy nghĩ kỹ thêm một chút, vì chính em, vì sau này."
Hề Gia Vận ngẩn ra, cậu nhìn chăm chú vào mắt Phó Tư Diễn mấy giây, sau đó xuôi theo ý anh, đáp: "... Được."
Phó Tư Diễn mỉm cười với cậu, "Lần sau, tôi sẽ không để em có cơ hội làm bài lại nữa."
Hề Gia Vận nghĩ một chút, cũng nói với đối phương: "Em cũng chỉ đưa đáp án thêm một lần cuối cùng thôi."
Phó Tư Diễn gật đầu, "Được."
Nên tạm biệt rồi, nhưng không ai muốn mở miệng trước, cuối cùng vẫn là Hề Gia Vận chợt nhớ ra gì đó, nói với Phó Tư Diễn: "Tài xế của anh hình như không thuộc đường lắm thì phải, anh ta lái xe đưa chúng ta đi lòng vòng rất lâu, bình thường anh ta cũng lái xe như vậy à? Có phải làm trễ nhiều thời gian của anh lắm đúng không?"
Ngừng một chút, Hề Gia Vận lại nói: "... Anh có muốn đổi sang tài xế khác thông thạo đường hơn chút không?"
Phó Tư Diễn: "Tôi sẽ nghĩ xem."
Hề Gia Vận: "Vậy, em vào đây."
Phó Tư Diễn: "Ừ."
Anh đứng tại chỗ, nhìn thấy Hề Gia Vận đi vào trong khác sạn rồi mới quay trở lại xe.
Anh tài xế đáng thường không hề biết mình vừa bị ghét bỏ, còn hớn ha hớn hở nói: "Giám đốc Phó, tôi cố ý đi vòng qua mấy phố liền, giúp anh có cơ hội ở chung với người ta lâu hơn đấy, anh nói, tiền thường lần trước vì chuyện của cô Phó mà bị trừ có thể..."
"Không thể." Phó Tư Diễn liếc đối phương một cái, ung dung thong thả nói, "Gia Gia đề nghị tôi đổi một tài xế khác thông thạo đường hơn."
Tài xế: "? ? ?"
Anh ta không biết đường là vì ai? ? ?
Vì ai hả! ? ? ?
Tài xế ngớ người ra.
Anh ra rơi vào trầm tư.
Lấy lòng giám đốc Phó = Đắc tội phu nhân giám đốc tương lai = Bị châm ngòi thổi gió = Bị đề nghị cho nghỉ việc.
Vậy sao anh ta không trực tiếp lấy lòng bà chủ tương lại nhỉ! ? ?
Tâm tình bà chủ mà tốt, thì giám đốc Phó có thể không vui được chắc! ?
Tất nhiên là không thể rồi!
Đã hiểu.
Trong chớp mắt, tài thế cảm thấy cả linh hồn lẫn thể xác của mình dường như đều đang thăng hoa!
*
Vào khách sạn rồi, Hề Gia Vận trái lại không vội về phòng ngay mà tính dỗ nhóc Phượng Hoàng bớt giận trước đã.
Dù sao nó hãy còn đang không vui đây này.
Hề Gia Vận chọc chọc nhóc mập một cái, "Bé Phượng Hoàng ơi?"
Nhóc Phượng Hoàng phạch cánh một cái, hất ngón tay Hề Gia Vận đi, Hề Gia Vận bèn mở lồng chim, ôm nó từ trong ra.
"Con đừng giận nữa nha, nha?"
Nhóc Phượng Hoàng lần này rất quyết tâm: "Chíp!"
Không, nó giận lắm!
Nhân viên chăm sóc vậy mà không nhận ra nó!
Người này lại dám cả gan không nhận ra nó! ! !
Vừa rồi không tiện giải thích, giờ mới có không gian riêng để nói chuyện với nhóc Phượng Hoàng, Hề Gia Vận bất đắc dĩ nói: "Lúc đó chú không cầm điện thoại ở trong người, cho nên không biết con đã đến rồi, với cả chú nghĩ con sẽ càng thích hình dạng kiểu như chim công, chim thiên đường [1] hoặc là yểng quạ [2] hơn."
Chim công, chim thiên đường, yểng, mấy loại chim này đều là những loài có bộ lông rất sặc sỡ bắt mắt, nhất là chim thiên đường, cái đuôi dài ở phía sau lúc xòe ra thực sự là rất đẹp mắt. Sợ lúc nhóc Phượng Hoàng đến mình không nhận ra được, Hề Gia Vận còn cố ý tìm ảnh của mấy giống chim này xem qua trước, kết quả nhóc Phượng Hoàng lại không theo lẽ thường, biến thành nhóc chim mập dễ thương này.
Lý do của Hề Gia Vận rất đầy đủ, nhóc Phượng Hoàng cuối cùng cũng thấy hơi nguôi nguôi, nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện mình phải đợi ở cái chỗ kia lâu ơi là lâu mới thấy nhân viên chăm sóc đến đón, nhóc Phượng Hoàng lại lắc đầu một cái, kiên quyết tỏ vẻ mình vẫn còn giận.
"Chíp chíp chíp."
Không nghe, không nghe, nhân viên chăm sóc lý do lý trấu.
Nhóc Phượng Hoàng này xưa giờ luôn thích nói một đằng làm một nẻo, Hề Gia Vận ôm nó lên, cúi đầu dùng mặt cà cà nó, "Đừng giận nữa mà, nhá nhá nhá?"
Nhóc chim mập lông vũ rất nhiều, bị Hề Gia Vận cọ một hồi như thế, lập tức rồi tung xù hết lên, trông ý như một nắm tuyết nhỏ bị Hề Gia Vận cầm trong tay nhào nằm không ngừng, nhiệt độ ấm áp của Hề Gia Vận không ngừng cuồn cuộn truyền tới, quyết tâm của nhóc Phượng Hoàng tức thì bị lung lay.
Chả mấy chốc, nhóc Phượng Hoàng đã bay từ trong tay Hề Gia Vận ra.
Lông của nó rối hết rồi!
Nó bị lay cho suýt nữa là hôn mê luôn!
Nhóc Phượng Hoàng tức xì khói trừng mắt nhìn Hề Gia Vận, sau đó nằm bẹp xuống tay cậu, ngẩng đầu lên kêu một tiếng giòn giã: "Chíp!"
Nhanh vuốt lông cho bé đi!
Hề Gia Vận làm theo, không nhịn được bật cười.
Sau đó mang nhóc Phượng Hoàng này cùng về phòng, đến lúc này, ba nhóc thần thú đều đã đến đủ rồi.
Hề Gia Vận vui vẻ nói với chúng nó: "Ba đứa các con không được đánh nhau đâu đó, có biết chưa?"
Nhóc Kỳ Lân trừng mắt lườm nhóc Phượng Hoàng.
Nó còn lâu mới đánh nhau, trừ khi cái con chim xấu xa này lại lừa gạt nó!
Nhóc Phượng Hoàng làm như không nghe thấy gì, không thể không đánh được, nó đã sớm muốn uýnh cho nhóc Kỳ Lân cùng nhóc Nhai Tí đáng ghét này một trận lâu rồi!
Về phần nhóc Nhai Tí, nó vẫn nằm yên trên ghế sô pha, an tĩnh giả chết.
Ba đứa nhóc đều không lên tiếng, Hề Gia Vận quy cho là chúng nó không có ý kiến gì với chuyện này, đã đồng ý rồi, bèn cầm lấy điện thoại để trên bàn, không ngờ lại có thông báo mới "Vườn Trẻ Thần Thú" gửi đến cho cậu.
[ Các bé thần thú đã gửi đi toàn bộ, quá trình quản thúc thực tế đã mở khóa!
Vui lòng đọc kỹ hướng dẫn bên dưới:
1. Trước khi điểm thiện cảm của các bé thần thú và nhân viên chăm sóc đạt đến mốc 100, không được biến trở về nguyên hình, cũng không được phép quay lại Sơn Hải Cảnh (Điểm thiện cảm hiện có theo thứ tự từ cao xuống thấp: Bé Kỳ Lân – 93 điểm, bé Nhai Tí – 90 điểm, bé Phượng Hoàng – 85 điểm, nếu điểm thiện cảm có thay đổi, ứng dụng sẽ có thông báo nhắc nhở gửi đến).
2. Trong cuộc sống thực, thiên phú của các bé thần thú vẫn được giữ nguyên như ban đầu.
3. Bé thần thú không được để lộ thân phân thực sự của mình, trách gây nên khủng hoảng cho xã hội (Có thể loại trừ một số người có quan hệ thân thuộc.)
4. App "Vườn Trẻ Thần Thú" vẫn sẽ chạy ngầm trong máy như trước, e là thỉnh thoảng sẽ có vài thần thú nhỏ bị lạc đường, nhân viên chăm sóc có thể cung cấp sự trợ giúp thích hợp cho các bé thần thú này.
5. Thao Thiết chuyển lời, nó nhất định phải ăn được đồ ăn do nhân viên chăm sóc tự tay chế biến, phí trao đổi đã trả trước cho bé Phượng Hoàng (Thông tin chi trả từ Thao Thiết).
Thưởng: Để cảm ơn nhân viên chăm sóc đã tham gia, sau khi điểm thiện cảm của tất cả các bé thần thú đạt đến mốc 100, Sơn Hải Cảnh sẽ đáp ứng một yêu cầu của bạn (Không bao gồm việc gửi trả vĩnh viễn bé Phượng Hoàng).]
Hề Gia Vận: "..."
*
Cùng lúc đó, trên diễn đàn xuất hiện một bài rumor.
[ Chị gái tôi làm việc ở tổng cục lâm nghiệp, buổi tối lúc ăn cơm kể lại, sáng nay có một đoàn làm phim trong lúc lấy cảnh ở ngoài trời thì bị một chú chim tấn công, chú chim này còn đánh khắp từ trên xuống dưới tất cả nhân viên trong đoàn phim một lượt, nhà tôi nghe mà choáng luôn, xong hỏi thêm mấy câu thì phát hiện, hóa ra đây là đoàn làm phim "Đi ngang nhân gian" mà Gia Gia đang đóng.]
Ấn vào bên dưới bài biết, đa số mọi người đều tỏ ra hoài nghi.
[ Thật hay giả đấy? ? ?]
[ Bị một chú chim tấn công? ? ? Chim gì mà hung dữ vậy? ?]
[ Là chim ác à? ? Không thể nào, nếu thật thì kiểu gì cũng có người bị thương, ít nhất cũng phải có một cái hot search ngoi lên chứ. Đoàn làm phim này đội hình hoành tráng thế cơ mà, nhưng đến giờ cũng đâu có hot search nào, cũng không có tin tức có diễn viên nào bị thương truyền ra mà? ? ]
[ Giải tán giải tán hết đi, mấy cái rumor mở đầu bằng bạn tôi, chị tôi, anh trai rồi... đều là chém gió hết, miễn bàn đi.]
Chủ post: [ Không phải chim dữ, là một con bạc má đuôi dài phương bắc.]
Chủ post: [ Mới xin chị gái tôi mấy bức ảnh này, đăng lên cho mấy người coi. (Hình ảnh) (Hình ảnh) (Hình ảnh) ]
Chủ bài viết đăng lên mấy bức ảnh, là lúc người bên Tổng cục lâm nghiệp vừa đến chỗ đoàn làm phim, chụp lại nhóc chim gây sự.
Một bé con tròn vo, gốc cánh cùng đuôi cánh đỏ rực, vô cùng đáng yêu, hoạt bát giống như tinh linh vậy.
Nếu chủ post để tiêu đề bài viết là chia sẻ hình bé chim lông xù dễ thương, như vậy mọi người nhất định vừa thấy vẻ đáng yêu của nhóc con này đã bị làm cho tan chảy rồi, nhưng chủ post lại nói là một con chim đánh cả đoàn làm phim, từ trên xuống dưới một lượt, mọi người còn tưởng là loài chim ác nào, kết quả cô lại đăng ảnh của bạc má đuôi dài phương bắc lên, cái này quá đáng quá rồi.
Mọi người: [ ? ? ? ?]
[ Chỉ có một nhóc chim chim này thôi á?]
[ Hơ? ? ? Nhóc chim mập? ? ? Đánh cả đoàn phim á? ? ? ?]
[ Thím chắc chắn là nó đánh tất cả mọi người, mà không phải là đáng yêu làm tất cả mọi người té xỉu hả? ? ]
[ Mợ nó, đáng lẽ tôi không nên ôm hi vọng gì mới phải.]
[ Ấn vô để coi xem là giống chim ác nào. Cục bông nhỏ chíp một tiếng: Là em này, bất ngờ chưa OvO ]
[ Chim dữ ghê ha.]
[ Nói cái gì có lý tí đi, nhóc con nhỏ xinh như này, tui có thể một phát chết mười? ? ? ]
Thấy tất cả mọi người đều đang chất vất mình, chủ bài post lại xuất hiện: [ Tôi nói thật mà. Vốn ban đầu tôi cũng không tin đâu, cảm thấy thực sự là không thể tin nổi, mãi đến khi chị gái tôi cho xem nhóm chat của cơ quan chị ấy. Nhân viên trực ban trong tổng cục của chị ấy tối nay đang định nhân cơ hội vuốt ve nhóc con này một cái, kết quả cũng bị nó uýnh cho, nói ra sợ mọi người không tin, cục bông nhỏ này không những là chim chiến, mà có còn biết mở lồng của mấy con khác nữa, thả hết cả chim ở đó ra mổ người kìa, nghe đâu cuối cùng vẫn là người bên đoàn làm phim đến mới khống chế được nó.]
Mọi người: [...]
Chém gió, càng nói càng quá đà.
Má, có một cục bông nhỏ như này, đáng yêu đến mức không ngóc đầu lên đường, hoàn toàn không cần dùng đến hai chữ khống chế được không?
Đổi thành các cô cũng khống chế được ấy chứ!
Ôm lấy bỏ chạy!
Một cách tự nhiên, không ai coi lời chủ post nói là thật, xỉ vả xong tất cả mọi người bắt đầu sung sướng ngắm cục bông nhỏ này.
Dù sao, bạc má đuôi dài phương bắc ở trên mạng cũng có rất nhiều fan, được công nhận là một trong những bé con dễ thương nhất quả đất, dưới phần bình luận cũng từ bày tỏ nghi ngờ, chuyển thành kêu gào đáng yêu.
[ Tía má ơi, dễ thương quá, yêm bị sự dễ thương của ẻm làm cho hôn mê rồi.]
[ Các thím có phát hiện ra màu sắc của cục bông nhỏ này không giống những con khác không? Cái đuôi của nó đẹp quá đi.]
[ Cóa cóa, thật sự là rất đẹp. Nhưng mà —— Sao tui có có cảm giác ánh mắt của nó đang xem thường, như là thấy chuyện gì buồn cười lắm ý, tỷ như đám nhân loại ngu xuẩn các người, kiểu kiểu vậy _(:з" ∠)_]
[ Cô nương, cô không cô đơn đâu, nhưng mà... Nó vẫn đáng yêu quá nha QwQ, cục bông đáng yêu như vậy, bị đánh nhất định sẽ khóc rất lâu cho xem?]
___________________________
Editor có lời muốn nói: Chương này theo cảm nhận của tôi là điểm sáng nhất trong chuyện về tuyến tình cảm của công thụ. Sự băn khoăn lo nghĩ về bệnh tình, về rủi ro tái phát, về tương lai của anh Phó rất thật, kèm theo đó là tình cảm không thể kiềm chế của anh với Gia Gia, đúng kiểu chọn con tim hay là nghe lý trí vậy đó. Vậy nên anh đưa quyền quyết định vào tay Gia Gia, cũng nhắc Gia Gia phải suy nghĩ thật kỹ, để giữa chừng nếu có vấn đề gì thì cả hai đều không có nuối tiếc. Không biết tôi nói vậy có đúng không nữa, dốt văn nó khổ vậy đấy, nhiều khi muốn viết một cái cảm nhận thật lâm li bi đát là không biết diễn tả thế nào luôn.
Túm cái váy lại là tôi thấy quắn quéo về chương này kinh khủng luôn ấy, nhiều khi ước có anh người yêu dịu dàng thế này, xong lại nghĩ có người yêu thì phải dành thời gian chơi của mình ra cho người ta, tôi lại không muốn. Thế là ế bền vững đến giờ này 🤣🤣🤣
...
[1] Chim thiên đường một số tài liệu bằng tiếng Việt còn gọi là chim thiên hà, chim seo cờ, là các loài chim thuộc họ Paradisaeidae, sống ở một số khu vực thuộc Australasia, bao gồm miền đông Indonesia, New Guinea và đông bắc Australia. Các thành viên của họ Thiên đường được biết đến nhiều nhất có lẽ là từ những bộ lông sặc sỡ, đẹp của các con trống thuộc phần lớn các loài, được chúng sử dụng để hấp dẫn con mái (con mái có bộ lông bình thường) bằng những điệu nhảy và xòe cánh, múa đuôi. Con trống có đuôi dài và đẹp. Một số còn có chỏm lông trên đầu hay lông cánh dài sặc sỡ. Các loài chim thiên đường là một trong những loại chim biết hót cổ xưa nhất.
(Chim thiên đường có nhiều loại lắm, minh họa vào đây cho các cô một em tiêu biểu thôi)

[2] Yểng quạ (tên khoa học: Eurystomus orientalis) là một loài chim trong họ Sả rừng. Loài chim này có thể được tìm thấy ở khu vực miền đông châu Á và tây nam Thái Bình Dương, từ Nhật Bản qua Trung Quốc tới Ấn Độ, Đông Nam Á và khu vực miền bắc và miền đông Australia.
(Tên em có chữ quạ thôi, chứ em hơi bị lộng lẫy nhá)

Bonus thêm một ảnh em chim công

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.