10/10/2021 
Edit: Nhật Nhật 
... 
Gió đêm đông dường như càng lúc càng lớn, từ bên rìa thành phố cuốn tới, mang theo vụn tuyết li ti, từng mảnh từng mảnh, bay lả tả. Chúng rơi lên hàng mi của Hề Gia Vận, cũng rơi trên vai Phó Tư Diễn. 
Phó Tư diễn không tiến gần thêm một bước, Hề Gia Vận cũng không lùi lại phía sau. 
Bọn họ chỉ nhìn nhau như vậy, yên lặng mà nhìn. Một lúc lâu sau, Hề Gia Vận cong mắt cười, Phó Tư Diễn thì giúp cậu phủi mấy bông tuyết bám ở trên mi đi, cũng tự nhiên mà buông lỏng tay ra. 
Phó Tư Diễn: "Có tuyết rồi." 
Hề Gia Vận ngẩng đầu lên, "Đẹp quá." 
Dưới ánh đèn vàng lờ mờ, hoa tuyết trắng xóa dường như được dát lên một tầng vàng óng như mật ong, che trời lập đất rơi xuống. Phó Tư Diễn cùng ngước mắt lên nhìn, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Ừ, giống đôi mắt em." 
Hề Gia Vận bất đắc dĩ hỏi anh: "Sao lại giống tôi được?" 
Phó Tư Diễn nghĩ vài giây, sau đó nghiêm túc trả lời: "Vì những nét đẹp của nó, em đều có cả." 
Hề Gia Vận: "... Anh khen người khác dẻo miệng như thế, sao không xuất bản sách luôn đi?" 
"Vậy cũng không phải không được." Trên mặt Phó Tư Diễn mang theo ý cười, "Trên trang bìa viết là, dành tặng cho Hề Gia Vận, chúc em mãi vui vẻ." 
Chúc em mãi vui vẻ, cũng mãi mãi chúc em vui vẻ. 
Hề Gia Vận ngẩn ra, mãi lâu sau mới nói: "Bên ngoài lạnh lắm, đi thôi." 
Phó Tư Diễn không có ý kiến gì, anh gật đầu, "Ừ." 
Tuyết vẫn còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nuoi-con-trai-toi-the-ma-lai-hot/439721/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.