08/10/2021 Edit: Nhật Nhật Ngày mai tôi đi cả ngày rồi, dự là không có thời gian beta, nên mai không có chương mới nhé. ... Hề Gia Vận: "... ?" Cậu mờ mịt nói: "Dàn giao hưởng ạ? Tôi không được đâu." Cảnh Hòa lại nói: "Cậu được, chắc chắn được! Lấy tài nghệ của cậu bây giờ, đừng nói là tham gia dàn nhạc giao hưởng, cho dù cậu muốn mở buổi biểu diễn cá nhân cũng hoàn toàn không thành vấn đề. So với ở lại đây lãng phí thời gian, không bằng nắm chắc cơ hội, cậu nhất định sẽ có thành tựu nổi bật trong giới âm nhạc!" Đạo diễn Nhiếp càng nghe càng thấy không đúng, ông nghi ngờ nói: "Chờ chút đã, họ Cảnh kia, cậu đây là có ý gì hả? Cái gì mà Tiểu Gia ở lại chỗ này là lãng phí thời gian?" Cảnh Hòa liếc mắt nhìn ông một cái, "Tiểu Gia có thiên phú chơi đàn như vậy, không đi diễn tấu piano còn không phải lãng phí thời gian à?" Đạo diễn Nhiếp vừa nghe đã thấy không phục, "Cậu ấy cũng rất có thiên phú đóng phim đấy, anh mới là người nên nói cậu ấy đi theo cậu chơi đàn là lãng phí thời gian!" Hề Gia Vận mơ màng thấy cảnh này có hơi quen quen, Dung Nhạc Thiên thì nhìn mà choáng luôn, anh ta chậm rãi quay lại nhìn Hề Gia Vận, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hỏi một câu mình vẫn luôn thắc mắc trong lòng: "Đây là biết một chút với rất lâu không chơi của cậu đấy hả?" Hề Gia Vận bất đắc dĩ nói: "Tôi thực sự là lâu rồi không chơi mà." Cảnh Hòa nghe hai người nói chuyện mà càng choáng hơn, "Vậy sao cậu có thể chơi tốt như vậy?" Anh không cùng đạo diễn Nhiếp tranh luận nữa, kéo Hề Gia Vận muốn đi luôn, "Đi, đợi lát nữa tôi đi làm khách mời, cậu đi với tôi luôn đi, tôi giới thiệu cậu làm quen với mấy người, mai mốt cậu phát triển trong giới âm nhạc cổ điển sẽ thuận tiện hơn." Hề Gia Vận: "? ? ?" Đạo diếp Nhiếp "Bép" một tiếng, đập rớt tay Cảnh Hòa xuống, "Kính nhờ cậu chú ý một chút, đây là diễn viên của anh nhé, dám ở trước mặt anh đào người như vậy hả?" Cảnh Hòa sửa lại lời của ông: "Tôi đây không gọi là đào người, mà phải gọi là yêu chuộng nhân tài." Đạo diễn Nhiếp "Xí xí" mấy tiếng liền, đẩy Cảnh Hòa đi, "Cậu biến đi cho anh." Xong lại chỉ vào Hề Gia Vận nói: "Đây là diễn viên của anh." Đạo diễn Nhiếp lại chỉ xuống chỗ chân Cảnh Hòa đang đứng, "Chỗ cậu đứng cũng là đoàn phim của anh, cậu hơi bị quá đáng rồi đấy nhé?" Cảnh Hòa vẫn quyết tâm làm đến cùng, còn đang cố gắng khuyên bảo Hề Gia Vận đổi nghề, "Tiểu Gia đúng không? Tôi nói thật, cậu đừng đóng phim với ông đạo diễn Nhiếp này làm gì, giới giải trí kia cũng không có tiền đồ, lại còn mệt người nữa chứ, khí chất của cậu rất thích hợp để ngồi trên sân khấu đánh đàn, vừa tao nhã lại đẹp mắt." "Biến ra ngoài." Đạo diễn Nhiếp tức giận nói, "Cậu biến ngay ra ngoài cho anh." Cảnh Hòa vẫn còn chưa nói hết lời, anh ta hỏi Hề Gia Vận tiếp: "Thế nào? Tiểu Gia, có muốn suy nghĩ một chút không?" Đạo diễn Nhiếp thực sự muốn vung tay đuổi người, ông đã bắt đầu xắn tay áo lên rồi, Hề Gia Vận thấy thế lập tức vội vàng nói: "Thầy Cảnh Hòa, thật ngại quá, tôi vẫn thích diễn xuất hơn." Cảnh Hòa "A" một tiếng, không nhịn được truy hỏi: "Thực sự không muốn suy nghĩ một chút à?" Hề Gia Vận lắc lắc đầu, "Từ nhỏ tôi đã không phải người thích do dự, cũng chỉ có thể tập trung làm một việc duy nhất, không thể phân tâm được." Cảnh Hòa nghe xong, khá là tiếc nuối, nói: "Nếu cậu đã không muốn thì thôi vậy. Nhưng mà ——" "Đây là danh thiếp của tôi." Cảnh Hòa lấy một tấm danh thiếp ra, kín đáo đưa cho Hề Gia Vận, dặn: "Giờ cậu không có hứng thú nhưng nói không chừng mấy hôm nữa lại đột nhiên có hứng thì sao? Nếu cậu thay đổi chủ ý thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, tôi nhất định sẽ mở rộng cửa chào đón cậu." Hề Gia Vận lễ phép nhận lấy, cậu còn chưa kịp nói gì, đạo diễn Nhiếp đã không nhịn được nữa bắt đầu đuổi người, "Cậu biến đi, chóng, không phải cậu còn phải đi làm khách mời biểu diễn nữa à?" Dáng vẻ đạo diễn Nhiếp tức giận thở phì phì trông cực kỳ giống một ông già xấu tính đang đuổi ruồi, Cảnh Hòa trái lại không để trong lòng, anh ta hỏi đạo diễn Nhiếp: "Thái độ này với tôi của anh là sao đây hả? Không phải anh muốn nhờ tôi tới đánh đàn giúp à?" "Không cần, không cần nữa." Đạo diễn Nhiếp chỉ lo anh ta ở đây nhiều thêm một giây là lại bắt đầu đầu độc Hề Gia Vận, giờ trong đầu chỉ còn đúng một mong muốn duy nhất là nhanh nhanh đuổi được tên này đi, "Tiểu Gia không phải đàn cũng rất tốt đấy à? Để cậu ấy đàn là được, cậu là người bận rộn trăm công nghìn việc, không cần bận tâm chuyện đoàn làm phim của anh đâu, càng không cần nhớ mong đến diễn viên của anh đây." Trọng điểm của đạo diễn Nhiếp chính là nửa câu sau, nhưng bảo Cảnh Hòa không nhớ mong Hề Gia Vận thì không được. Chẳng qua đúng là bây giờ anh ta còn có việc phải làm, xuống máy bay xong điện thoại cũng không kịp mở đã vội vàng chạy tới, nghe đạo diễn Nhiếp nói vậy thì đồng ý ngay, "Đúng, để Tiểu Gia đàn cũng được, vậy tôi đi trước nhé." Đạo diễn Nhiếp: "Luôn đi!" Lúc trước ông trông ngóng Cảnh Hòa đến bao nhiêu thì giờ lại mong ngóng đối phương đi nhanh bấy nhiêu. Trước khi đi, Cảnh Hòa còn không quên quay lại nói với Hề Gia Vận: "Nhớ gọi cho tôi đấy nhé, chỉ cần cậu đổi ý thì lúc nào cũng được!" Đạo diễn Nhiếp lầm bầm: "Nói lắm!" Cũng may người cuối cùng cũng đi thật, đạo diễn Nhiếp vội vàng sắp xếp, "Nào nào nào, chúng ta cũng bắt đầu thôi, đã chuẩn bị xong hết chưa?" Về phần Cảnh Hòa, sau khi ngồi lên xe, trợ lý mới đưa điện thoại của anh ta tới, anh ta càng nghĩ càng thấy tiếc, cảm thấy Hề Gia Vận rất có thiên phú, bèn không ngừng thở dài than vãn, cuối cùng không nhịn được, mở Weibo đăng lên một trạng thái mới. [ Xuân Hòa Cảnh Minh*: Trước đó đã đồng ý với @ Đạo diễn Nhiếp Bình sẽ đóng thế mấy cảnh chơi đàn cho anh ta, kết quả hôm nay chạy tới đúng lúc một diễn viên trong đoàn phim đang chơi một bản nhạc của Mozart. Trước đây từng có phóng viên hỏi tôi, rằng tôi sợ chơi nhạc của ai nhất. Lúc đó tôi đã trả lời là Mozart, thực ra cho đến tận bây giờ, tôi chơi nhạc của Mozart vẫn không tốt lắm, nhạc của vị nhạc sĩ này quá thuần khiết, đúng vậy, long lanh thuần khiết, nhất là những bản nhạc sáng tác trong thời gian đầu, hoặc ngây thơ bướng bỉnh, hoặc vui vẻ mà hồn nhiên, trừ khi bản thân có một tâm hồn trắng trong như tuyết giống Mozart, bằng không rất khó đàn ra được loại cảm xúc giống như vậy. *Thành ngữ Trung Quốc có nghĩa là mùa xuân ấm áp đầy nắng. Nhưng hôm nay cậu diễn viên kia lại đàn ra được cảm giác đó, hơn nữa lúc sau cậu ấy còn chơi thêm một bản "Champagne Song" của Liszt. Trước đây tôi luôn được mọi người ca ngợi là thiên tài piano, nhưng trước mặt vị diễn viên này, tôi chỉ có thể cảm thán không ngừng, đồng thời mời cậu ấy —— Gia nhập dàn nhạc giao hưởng của mình, đáng tiếc cuối cùng lại bị @ Đạo diễn Nhiếp quét ra ngoài.] Làm một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, fan trên Weibo của Cảnh Hòa rất đông, vì thế anh ta vừa đăng trạng thái này lên thì lập tức có rất nhiều người viết comment bên dưới. [ Tui có mặt ở hiện trường này, tui chính là camera man của đoàn làm phim đây, có tui làm chứng, thầy Cảnh Hòa thực sự bị quét ra ngoài.] [ Ha ha ha ha ha ha ha, bị quét ra ngoài.] [ Ai dzợ ai dzợ? Ai mà lợi hại dữ dzợ? Còn được thầy Cảnh Hòa đích thân khen ngợi chứ.] [ Vừa đi hỏi anh gúc gồ về, là đoàn làm phim "Đi ngang nhân gian", diễn viên có Hề Gia Vận, Dung Nhạc Thiên, Thiệu Vân, Khương Oánh...] [ Xin cho phép tôi dùng phép loại trừ, đầu tiên không thể nào là đạo diễn Nhiếp được, bởi vì ông ấy không phải là diễn viên. Tiếp đó, cùng không thể là Dung Nhạc Thiên được, mấy hôm trước anh ấy vừa mới phát sóng trực tiếp đánh bài "Ngôi Sao nhỏ" cho fan nghe xong, nói là thành quả đóng cửa học tập của mình; Cá Koi cũng xin phép loại luôn đi, cậu ấy vừa biết diễn, lại vừa biết nấu ăn, lấy đâu ra thời gian mà luyện đàn nữa! ?] [ Loại trừ hay ghê ha, trừ tới trừ lui, cuối cùng chúng ta vẫn không biết người đánh đàn là ai cả!] [ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, xếp hàng thả phẫn nộ.] ... Người hâm mộ vắt óc suy đoán, nhưng khéo một cái là bài đăng nay của Cảnh Hòa được một nghệ sĩ múa nổi tiếng khác là Từ Mân xem được. Chuyện này quả thực là gợi lên ký ức đau thương của Từ Mân, bà share lại bài đăng này, còn viết bình luận bên dưới: [ Nhớ đến chuyện lần trước tốt bụng giúp đoàn làm phim "Khổng tước ngủ trên gác cao" biên tập vũ đạo, cũng gặp trúng một diễn viên, chỉ một điệu múa hết sức đơn giản nhưng cậu ấy lại có thể biểu đạt được linh hồn bên trong, càng nhảy càng thu hút, lúc đó tôi lập tức có ý kéo cậu ấy gia nhập giới vũ công, kết quả người ta nói không có hứng thú với chuyện này, tôi tiếc đến tận bây giờ, dù đã là chuyện của mấy tháng trước rồi nhưng lúc này nhớ lại vẫn không khỏi đau lòng, cậu ấy thực sự rất thích hợp để phát triển trong ngành vũ đạo.] Thấy Từ Mân cũng có trải nghiệm tương tự như mình, Cảnh Hòa trả lời cô ở bên dưới Weibo: [ Đúng thế, thực sự rất là đáng tiếc, tiếng đàn của cậu ấy thực sự rất có hồn, đáng tiếc cậu ấy lại nói mình thích diễn xuất hơn, em chỉ đành để lại danh thiếp của mình cho cậu ấy, để mốt nếu cậu ấy có đổi ý thì có thể liên lạc với em.] Từ Mân: [ Cậu nhắc chị mới nhớ, lúc đó chị quên không để lại cách liên lạc cho cậu ấy, chờ lát nữa phải đi hỏi lão Cát kia mới được. Mà, diễn viên cậu nói là ai đấy?] Cảnh Hòa lúc đó gọi theo đạo diễn Nhiếp là Tiểu Gia chứ thực ra còn chưa biết tên Hề Gia Vận, đến lúc lên xe rồi anh ta mới tìm được, Cảnh Hòa nhắn lại: [ Là Hề Gia Vận ạ, còn người chị thích thì sao?] Từ Mân: ? Cô ngây ra một lúc, sau đó nhìn đi nhìn lại một lúc lâu, xác định mình không có nhìn nhầm mới vẻ mặt phức tạp đánh ra mấy chữ: [ Cũng là Hề Gia Vận.] Cảnh Hòa: ? ? ? Ngón tay đánh chữ của Cảnh Hòa cũng run lên: [ Trùng tên ạ? ? ?] Từ Mân: [ Nếu chị không nhầm thì trong giới giải trí chỉ có mỗi một Hề Gia Vận thôi?] Hai người đều lâm vào trong im lặng. Một lúc lâu sau, Cảnh Hòa cuối cùng cũng nhắn lại cho Từ Mân: [ Em muốn sửa một chút, so với diễn xuất và vũ đạo, cậu ấy thích hợp với âm nhạc cổ điển hơn.] Từ Mân: [ ? ] Từ Mân: [ Cậu đang nói tiếng heo đấy hả!] Hai vị nghệ sĩ nổi tiếng cứ như vậy, vì vấn đề Hề Gia Vận rốt cuộc là thích hợp với vũ đạo hay là âm nhạc cổ điển hơn mà cãi nhau ỏm tỏi, không hề hay biết người hâm mộ đang ôm dưa gặm, hai mắt tron xoe. Má nó? Người thầy Cảnh Hòa nhắc đến thế mà lại là Hề Gia Vận? ? ? Này thì cũng thôi đi, tại sao cô Từ Mân cũng nhảy ra nói người mình ngắm trúng là Hề Gia Vận nữa vậy? ? Ơ hơ? ? ? Cái cậu Hề Gia Vận này sao không chịu làm việc cho đàng hoàng thế, nấu ăn tốt cũng thôi đi, thế nào mà múa một điệu thì kinh động đến cô Từ Mân, đàn một bản thì kinh động đến thầy Cảnh Hòa vậy! Có cái gì mà cậu ta không làm được không! ? ? Mà bình luận về phương pháp loại trừ để tìm người trước đó dưới Weibo cũng Cảnh Hòa cũng được một đống người nhào vào trả lời —— [ Xin cho phép tôi dùng phép loại trừ, đầu tiên không thể nào là đạo diễn Nhiếp được, bởi vì ông ấy không phải là diễn viên; Tiếp đó, cùng không thể là Dung Nhạc Thiên được, mấy hôm trước anh ấy vừa mới phát sóng trực tiếp đánh bài "Ngôi Sao nhỏ" cho fan nghe xong, nói là thành quả đóng cửa học tập của mình; Cá Koi cũng xin phép loại luôn đi, cậu ấy vừa biết diễn, lại vừa biết nấu ăn, lấy đâu ra thời gian mà luyện đàn nữa! ?] Trả lời bên dưới lặp đi lặp lại y như copy paste của nhau: [ Sự thực chứng minh, cá Koi không chỉ có thời gian luyện đàn, cậu ấy còn có thời gian tập múa nữa!] [ Sự thực chứng minh, cá Koi không chỉ có thời gian luyện đàn, cậu ấy còn có thời gian tập múa nữa!] [ Sự thực chứng minh, cá Koi không chỉ có thời gian luyện đàn, cậu ấy còn có thời gian tập múa nữa!] ... Mà bên kia, trong đoàn làm phim, Hề Gia Vận không hề biết gì về chuyện này. Cậu đang ngồi trước camera theo dõi với đạo diễn Nhiếp, hai hàng lông mày của đối phương nhíu chặt, có thể kẹp chết cả ruồi. Đạo diễn Nhiếp hỏi Hề Gia Vận: "Cậu thấy thế nào?" Hề Gia Vận nghĩ một chút. "Hình như còn thiếu một chút gì đó." Bọn họ đang xem cảnh diễn của Dung Nhạc Thiên. Bởi vì phong cách cá nhân của đạo diễn Nhiếp rất thích quay one – shot*, nhân vật có thời lượng độc thoại lớn, vì vậy trong quá trình quay chụp, yêu cầu đối với mọi khía cạnh của diễn viên luôn được đòi hỏi rất cao. Phân cảnh này, quan trọng nhất ở chỗ Dung Nhạc Thiên phải dùng diễn xuất của mình thể hiện được nỗi thống khổ và tuyệt vọng của một người mắc chứng trầm cảm, đạo diễn Nhiếp để Dung Nhạc Thiên tự do phát huy, nhưng rõ ràng anh ta phát huy chưa được tốt lắm. *One shot (cảnh quay không ngắt) là thuật ngữ dùng để chỉ một đoạn phim dài được quay bằng một máy quay không ngắt quãng nhằm tạo độ chân thực cho các hành động trong phim. Đạo diễn Nhiếp gõ gõ tay lên bàn, cuối cùng vẫn quyết định hô "Cut". Cảnh diễn của Dung Nhạc Thiên bị cắt ngang, anh ta lập tức ỉu xìu, vò đầu bứt tai đi về phía bên này, "Đạo diễn Nhiếp, cháu không tìm được cảm giác." Đạo diễn Nhiếp phất tay, "Không sao, có lẽ do cậu vẫn chưa quen với phong cách quay phim của tôi thôi, cứ từ từ, nghỉ ngơi một lát trước đã." Dung Nhạc Thiên ngồi xuống, uống một hớp nước, sau đó dựa lưng về phía sau, úp kịch bản lên trên mặt, thì thào nói: "Bệnh trầm cảm, bệnh trầm cảm..." Hề Gia Vận đột nhiên hỏi cậu: "Anh Nhạc Thiên, có phải anh không tìm được giao điểm không?" Dung Nhạc Thiên ngây ra. "Giao thì cơ?" Hề Gia Vận giải thích: "Giao điểm của sự biến hóa trong tâm trạng, tìm được giao điểm này thì sẽ diễn tốt hơn." Hề Gia Vận tìm đọc tài liệu, không ngừng xem các bộ phim tư liệu liên quan, tìm hiểu về chứng tự kỷ, cũng nhận ra được nét tương đồng của nó với chứng trầm cảm, dù sao cậu không mắc chứng tự kỷ, cũng không bị trầm cảm, cho nên chỉ có thể thông qua tài liệu để tiến hành phỏng đoán nhân vật, nhưng vô luận là mắc chứng tự kỷ hay trầm cảm thì khi thể hiện dao động cảm xúc đều cần có một bước ngoặt. Hề Gia Vận bèn giải thích thêm cho Dung Nhạc Thiên hiểu: "Có lẽ là một chi tiết rất nhỏ nào đó, dẫn dắt cảm xúc dao động trong cảnh này." Dung Nhạc Thiên bắt đầu ngẫm nghĩ, đạo diễn Nhiếp thì hỏi Hề Gia Vận: "Có phải cậu có ý tưởng gì không?" Cảnh thử vai lần trước của Hề Gia Vận trong ký ức của đạo diễn Nhiếp hãy còn rất mới mẻ, ông biết khả năng phát huy tại hiện trường của cậu rất mạnh, đạo diễn Nhiếp lại hỏi: "Không thì cậu thử diễn một chút, giúp Tiểu Nhạc tìm cảm giác, thế nào?" Dung Nhạc Thiên vừa nghe vậy, vội vã lấy kịch bản đang úp trên mặt xuống, "Cháu thấy được đấy." Hề Gia Vận đúng là có một ý tưởng mơ hồ, nhưng trước khi biểu diễn ra toàn bộ, cậu cũng không chắc liệu nó có ổn hay không, cho nên chỉ nói: "Có chút ý tưởng, để cháu thử một lần xem." Đúng như Hề Gia Vận từng nói, cảm xúc thay đổi luôn cần có một giao điểm, Hề Gia Vận chọn đàn dương cầm. Dù sao thiết lập của nhân vật Lê Tân mà Dung Nhạc Thiên diễn chính là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng. Cậu ngồi xuống trước đàn. Sống lưng thẳng tắp, tư thế vô cùng kiêu ngạo, ngón tay cậu đặt trên phím đàn, không lâu sau, tiếng nhạc réo rắt vang lên. Bản nhạc cậu chơi là một khúc nhạc có nhịp điệu rất thanh thoát, không hiểu sao còn mang theo chút cảm giác hân hoan, vui vẻ, đạo diễn Nhiếp và Dung Nhạc Nhiên nghe mà tâm trạng cũng bị kéo theo đó. Nhưng mà —— Không phải nên thể hiện sự tuyệt vọng và thống khổ ra à? Sao cậu ấy lại chơi một bài nhẹ nhàng vui vẻ thế? Vẻ mặt của đạo diễn Nhiếp mà Dung Nhạc Thiên đều rất nghi hoặc. Ngay lúc này, "Teng" một tiếng, dường như có sai sót kỹ thuật, bản nhạc bị gián đoạn, động tác của Hề Gia Vận cũng ngừng lại, không lâu sau, cậu lại tiếp tục đàn. "Tinh ——" Qua mấy giây, giai điệu lại một lần nữa gián đoạn, Hề Gia Vận cúi đầu nhìn một lúc lâu, tiếp tục ấn lên phím đàn. "Toong, toong, toong." Lần này cậu đàn rất chậm, cũng rất dùng sức, khiến gân xanh trên mu bàn tay trắng nõn cũng nổi lên rất rõ ràng. Còn khúc dương cầm vốn nên nhẹ nhàng tưới sáng này cứ thứ vậy bị kéo chậm tiết tấu, trở nên nặng nề gò bó. Không đúng không đúng không đúng. Tại sao hắn lại đàn như vậy? Sao hắn lại đàn như vậy? Ngón tay hơi dừng lại một chút, Hề Gia Vận nặng nề ấn lên phím đàn. "Tinh ——!" Cậu không tiếp tục đàn nữa, cũng không có thêm bất cứ động tác nào khác. Hề Gia Vận chỉ ngồi im ở đó, mặt mày vô cảm ngồi trước đàn. Trong phòng đèn đuốc lộng lẫy, sáng trưng như ban ngày, trong lòng cậu lại một mảnh trống rỗng. Tại sao lại như vậy? Sau ngay cả chơi đàn hắn cũng không thể làm tốt? Tại sao hắn làm gì cũng không được vậy? Cảm giác bất lực dồn dập kéo tới, Hề Gia Vận cảm thấy phẫn nộ, càng nhiều hơn là buồn bã và sợ hãi —— hắn chỉ biết duy nhất một việc là đánh đàn, vậy mà bây giờ, ngay cả việc ấy hắn cũng không thể làm cho xong. Bọn họ gọi hắn là nghệ sĩ dương cầm. Nhưng hắn đàn không tốt. Thậm chí còn không thể chơi một bản hoàn chỉnh. Hắn. Không. Đàn. Được. Cơn tức giận cùng nỗi buồn cùng lúc xông tới, Hề Gia Vận tựa như bị kéo vào trong vực sâu tăm tối, cậu không thể thở được, cậu hổn hển cố hít thở từng hơi từng hơi, sau khi bình tĩnh lại, cậu bắt đầu nghĩ —— Mình là đồ vô dụng. Mình chính là đồ vô dụng. Vô dụng. Vô dụng. Vô dụng. Mình làm cái gì cũng không tốt. Tại sao mình không đi chết đi? Hề Gia Vận cảm thấy buồn nôn. Cả người cậu bắt đầu phát run, ngón tay run lên bần bật, cảm xúc mạnh mẽ ập đến dường như bóp nghẹt tim cậu, cậu dùng sức cắn môi, cúi đầu nhìn chằm chằm cây đàn. Có lẽ là vài giây trôi qua, có lẽ là vài phút, cậu cuối cùng cũng có động tác. Hai tay cậu dùng sức ấn xuống phím đàn. "Cheng ——!" Một loạt phím đàn bị ấn cùng lúc vang lên, âm thanh nặng nề, ngột ngạt, âm cuối kéo lại, Hề Gia Vận lại liên tục dùng sức ấn giữ. " Cheng cheng ——!" "Tinh ——!" Tiếng đàn không có bất cứ một tiết tấu, nhịp điệu nào, cậu từ dùng sức giữ phím đàn, chuyền qua đập mạnh lên nó, động tác dần dần mang theo ý muốn phát tiết cảm xúc, tiếng đàn âm ĩ khó nghe lọt vào tai, nhưng hành vi phát tiết này hoàn toàn không có ích gì, nó thậm chí còn khiến Hề Gia Vận càng đau đớn hơn, mỗi một âm thanh đều như đang nói với cậu —— "Vô dụng." "Mày là đồ vô dụng." "Sao mày không chết đi?" Hề Gia Vận dùng sức bịt chặt hai tai, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch, nhưng cậu vẫn như cũ nghe thấy những âm thành này, suy nghĩ tiêu cực trong lòng giống như thủy triều ấn chìm tất cả, cậu hoang mang cố gắng bám trụ lại trên hoang đảo, chỉ cần bước ra một bước, cậu sẽ không còn đường quay lại nữa —— Lại "Cheng" một tiếng. Hề Gia Vận chán nản nằm nhoài trên đàn. Trong trường quay im lặng một lúc lâu, mãi đến khi Dung Nhạc Thiên kinh ngạc vỗ tay, đạo diễn Nhiếp mới nhớ ra mình cần hô hấp. ——Từ lúc Hề Gia Vận đập tay lên phím đàn, ông đã không tự chủ được mà nín thở. *Đoạn này các cô sẽ thấy xưng hô hơi loạn, những chỗ nào để là hắn thì là độc thoại trong nội tâm nhé. Cảnh này Hề Gia Vận diễn, rất tuyệt vọng, thực sự rất tuyệt vọng. Không chỉ có nhân vật chìm vào tuyệt vọng, mà ngay cả mấy người đạo diễn Nhiếp đứng ngoài nhìn cũng không tự chủ được bị loại tâm tình này kéo theo, chỉ cảm thấy vô cùng bất lực, bất lực đến độ khiến bản thân quên cả hít thở. Từ lúc bắt đầu đàn sai, cho đến khi tâm trạng nặng nề kéo chậm tiết tấu, rồi cuối cùng suy sụp hoàn toàn, Hề Gia Vận từ đầu đến cuối đều đang đánh đàn, cũng luôn ngồi yên ở một chỗ, nhưng phương thức biểu đạt này, cố tình không hề đơn diệu, trái lại còn tràn đầy cảm xúc! Đồng thời, Hề Gia Vận cũng thông qua tiếng đàn của mình truyền tải tâm trạng của bản thân đến người xem! Bi quan, tuyệt vọng, tự căm ghét bản thân. Cậu ấy không hề có bất cứ động tác quá lớn nào, cũng không hề khóc rống, Hề Gia Vận chỉ dựa vào động tác tứ chi để người khác cảm nhận được tâm tình của mình, cảm nhận được sự u uất luôn luẩn quẩn quanh người như mây mù không thể tản ra, đồng cảm với cậu, bị kéo vào lốc xoáy của những cảm xúc tiêu cực đó. Đạo diễn Nhiếp thì thào nói: "Tiểu Gia, khả năng phát huy tại chỗ của cậu thật sự quá tuyệt vời." Trước kia Dung Nhạc Thiên chỉ được nghe đạo diễn Nhiếp khen kỹ năng diễn xuất của Hề Gia Vận tốt, đây mới là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến, anh ta mãi mới hồi lần lại được, bị màn biểu diễn của Hề Gia Vận làm cho nói năng cũng không lưu loát, "Thật, thật là đỉnh, Tiểu Gia, cậu giỏi quá!" Ngừng một chút, Dung Nhạc Thiên mới chợt bừng tỉnh, nói: "Hóa ra giao điểm mà cậu nói chính là ý này." Vừa rồi Hề Gia Vận nói với Dung Nhạc Thiên về giao điểm, anh ta vẫn còn mờ mịt, giờ nhìn Hề Gia Vận diễn thử, mới biết tại sao lúc trước mãi mà mình không vào được trạng thái! Là giao điểm, cũng là thời khắc quá độ. Anh ta không có sự chuyển giao cảm xúc đó! Phân cảnh này, đạo diễn Nhiếp muốn Dung Nhạc Thiên diễn ra được sự thống khổ của Lê Tân, cho nên Dung Nhạc Thiên cứ thế cho là nhân vật luôn nằm trong một trạng thái tê dại, cho nên anh ta chỉ ngồi trên ghế im lặng rơi lệ. Trầm cảm không phải hoàn toàn là chán nản, có rất ít động thái có thể biểu hiện ra trạng thái cảm xúc này, dù có cấp độ cũng ít hơn, không có nhiều dao động, khiến cách biểu đạt trở nên đơn điệu. Ngoài ra cũng khó để kéo khán giả chìm vào trong cảm xúc của nhân vật. Hề Gia Vận lựa chọn cách đánh đàn, dùng tiếng nhạc du dương khiến người ta thả lỏng, sau đó tiếng đàn dần trở nên chậm hơn, nặng nề hơn, tâm trạng cũng chịu ảnh hướng theo, hơn nữa cách diễn của cậu rất dễ dàng cuốn người xem vào trong khung hình, mà cách biểu đạt của Dung Nhạc Thiên ngay từ đầu lại tách biệt khán giả ra khỏi thế giới của nhân vật. Quả thực không có so sánh thì không có đau thương! So sánh xong, người xấu là anh ta, mà người ngại ngùng cũng vẫn là anh ta! Dung Nhạc Thiên càng nghĩ càng cảm thấy cảnh này Hề Gia Vận diễn quá tốt, chỉ trong một chớp mắt, anh ta đã bị dẫn theo! Giao điểm! Quá độ! Tâm trạng của nhân vật không thể luôn luôn như một, nhất định phải có biến hóa lên xuống! Dung Nhạc Thiên trầm tư. Đạo diễn Nhiếp thấy vậy, biết là anh ta đã tìm được linh cảm cho mình, đang thử trau chuốt lại mạch suy nghĩ cho nên không lên tiếng quấy rầy, chỉ quay về phía Hề Gia Vận giơ ngón cái với cậu. Nói thật, bộ phim này cho dù để Hề Gia Vận diễn một lúc hai vai cũng không thành vấn đề! Cho dù là Lê Tân hay Tạ Nhiên cậu cũng có thể thể hiện một cách hoàn mỹ! Hề Gia Vận mỉm cười với đạo diễn Nhiếp, đi tới, cầm lấy điện thoại của mình đang để ở chỗ màn hình theo dõi. Kết quả vừa xem, Hề Gia Vận đã không cười nổi nữa. "Vườn Trẻ Thần Thú" gửi cho cậu một thông báo mới. [ Bé Phượng Hoàng tức giận rồi nha! ! !] [ Bé Phượng Hoàng cực kỳ cực kỳ tức giận! ! !] [ Bé Phượng Hoàng phát hiện Thực Thiết Thú ở hiện thực rất được mọi người yêu thích, bé nghi ngờ nhân viên chăm sóc chủ động đề nghị cùng bé đi nướng măng là "Túy ông ý chẳng say về Phượng" [1], mà về Thực Thiết Thú! ! ! !] _______________________ Tác giả có lời muốn nói: Lộ tẩy rồi! ? Nhóc Phượng Hoàng: Con giận thật rồi, đừng hòng dỗ được con! ! ! --- [1] Chế lại từ câu thơ "Túy ông chi ý bất tại tửu" trong bài thơ "Bùi viên đối ẩm trích cú ca" Túy Ông chi ý bất tại tửu Nhi tại hồ sơn thủy chi gian Sơn mịch mịch thủy sàn sàn Ngô dữ tử chi sở cộng thích Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh Sở dĩ chung nhật túy đồi nhiên ngọa tiền doanh Chu Bá Nhân độ giang tam nhật tỉnh bất vi thiểu Mạc khiếu mạc khiếu Hà sự đương sơ mạc tiếu Tửu hàm bạt kiếm chước địa ca mạc ai Khuyến quân cánh tận nhất bôi Dịch thơ – Nguyễn Khuyến Tuý ông ý chẳng say về rượu, Say vì đâu, nước thẳm với non cao. Non lặng ngắt, nước tuôn ào, Tôi với bác xưa nay cùng thích thế. Đời trước thánh hiền đều vắng vẻ, Có người say rượu tiếng còn nay. Cho nên say, say khướt cả ngày, Say mà chẳng biết rằng say ngã đùng. Chu Bá Nhân thuở trước sang sông, Chỉ tỉnh rượu ba ngày không phải ít. Kêu gào thế cười chi cho mệt, Chớ buồn chi nghe tiếng hát làng say. Xin người gắng cạn chén này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]