05/09/2021 Edit: Nhật Nhật: ... Hề Gia Vận ngẩn ra. Nhân viên chăm nuôi cũng sửng sốt một chút, mãi lâu sau, cô mới nói với Hề Gia Vận: "... Hóa ra không phải nó tức giận, nó muốn lấy xích đu lại cho anh chơi." Hành động lấy xích đu ra cho này của Triều Triều, ngay cả nhân viên chăm nuôi sớm chiều ở chung với chúng nó cũng không thể ngờ tới, càng khỏi nói đến Hề Gia Vận, cậu nhìn lốp xe trên mặt đấy, nó đã cũ lắm rồi, nhưng vẫn là đồ chơi mà con gấu trúc này thích nhất, nói cậu không cảm động thì là giả. Cậu híp mắt cười với Triều Triều: "Cám ơn xích đu của em nha." Trước là do cậu từ chối không ăn mật ong, cho nên Triều Triều mới đổi sang lấy xích đu cho cậu, Hề Gia Vận mơ hồ có cảm giác, mình không thể từ chối cái lốp xe này được, nếu không Triều Triều có khi sẽ đi phá đồ trong khu triển lãm gấu trúc tiếp mất. Có lẽ do Hề Gia Vận mỉm cười, cho nên Triều Triều nghĩ là cậu cũng thích cái xích đu này giống mình, nó vui vẻ nằm xuống đất lăn một vòng, Hề Gia Vận nhìn mà không khỏi mềm lòng, cậu nghĩ một chút, rồi bắt đầu giả vờ chơi cái lốp xe mà Triều Triều đưa tới, muốn nó vui vẻ hơn tí nữa. Dù sao Hề Gia Vận cũng không phải là gấu trúc con thật, đối với đồ chơi của mấy nhóc này hoàn toàn không có hứng thú, cậu chỉ đẩy đẩy cái lốp xe mấy cái, sau đó thu tay lại, Hề Gia Vận cứ tưởng như thế là được rồi, không ngờ lại chả được tí nào. Hề Gia Vận vừa đưa tay lên, Triều Triều bèn nghiêng đầu nhìn cậu một cái, sau đó chậm rãi lấy cái lốp xe lại, nó đầu tiên là lăn lốp xe trên đất mấy vòng, sau đó lại ôm cái lốp, tròng ra bên ngoài cơ thể, làm thế mấy lần xong, Triều Triều đưa lốp xe về cho Hề Gia Vận. Hề Gia Vận: "?" Nhân viên chăm nuôi cười, giải thích: "Nó nghĩ anh không biết chơi lốp xe, cho nên đang dạy anh đấy." Hề Gia Vận lúc này mới hiểu ra, Triều Triều vẫn nhìn về phía cậu, ánh mắt tràn đầy mong đợi cùng cổ vũ. Hề Gia Vận: "..." Cậu thực sự bị coi thành gấu trúc con à? Dưới ánh nhìn chăm chú của Triều Triều, Hề Gia Vận không thể làm gì khác hơn là bắt chước nó lăn lốp xe hai vòng. Lúc này không chỉ có mình Triều Triều mà ngay cả Dương Dương cũng nhìn cậu không chớp mắt, chúng nó nhìn rất chăm chú, nhưng từ đầu đến cuối tầm mắt đều không đặt lên trên món đồ chơi yêu thích của mình, mà chỉ nhìn chăm chăm vào Hề Gia Vận, tâm trạng rõ ràng cũng tốt hơn ban đầu rất nhiều. Hai đứa chúng nó vậy mà bắt đầu cầm cành trúc lên, bắt đầu tước ăn! Phải biết từ khi con của Triều Triều và Dương Dương không còn nữa, suốt một thời gian dài bọn nó đều không thiết ăn uống gì, nhân viên vườn thú từ trên xuống dưới ai nấy đều lo lắng không thôi, không ngờ bây giờ hai đứa lại chủ động ăn trúc! Nhân viên chăm nuôi cực kỳ phấn khởi, cho dù Triều Triều và Dương Dương đã làm ba mẹ, có gấu trúc con của mình, nhưng trong mắt cô, hai còn gấu trúc này vẫn là đứa nhỏ ngốc nhà mình, thấy bọn nó vui vẻ gặm đồ ăn, tảng đá đè nặng trong lòng nhân viên chăm nuôi cuối cùng cũng có thể đặt xuống! "Cảm ơn anh, thực sự rất cảm ơn anh!" Nhân viên chăm nuôi vô cùng cảm kích không ngừng cám ơn Hề Gia Vận, cô nắm chặt lấy tay cậu: "Anh không biết đâu, thời gian này Triều Triều với Dương Dương ăn gì cũng không thấy ngon, gầy đi bao nhiêu, giờ chúng nó chịu ăn rồi, cũng nhờ có anh an ủi bọn nó!" Hề Gia Vận: "Không cần cảm ơn, tôi cũng có làm gì đâu." Cậu cảm giác được sự quan tâm lo lắng của nhân viên chăm nuôi này với hai con gấu trúc, cũng có thể hiểu được tâm tình của cô bây giờ, cho nên tùy ý để cô nắm tay của mình, Hề Gia Vận không để tâm, nhưng Triều Triều và Dương Dương trông thấy thì rất là không vui. Tại sao cái động vật hai chân kia lại dám quấy rầy cục cưng của bọn nó vui chơi chứ? Triều Triều và Dương Dương nhìn nhau một cái, đồng loạt buông cành trúc đang cầm trong tay ra, mỗi con một nhiệm vụ, con thì không ngừng dùng đẩu ủn ủn nhân viên chăm nuôi lùi về phía sau, cô cũng không để ý cứ nghĩ bọn nó vui vẻ nên đùa giỡn với mình, kết quả lùi mãi lùi mãi, chân vấp lên bậu cửa, Dương Dương ủn mạnh một cái, nhân viên chăm nuôi lảo đảo ngã ra sau cửa, "Rầm" một tiếng, Triều Triều nhanh chóng sập cửa lại! Nhân viên chăm nuôi: "? ? ?" Hề Gia Vận: "? ? ?" Mà hai còn gấu vừa bò trở về thì một trái một phải ngã vào cạnh người Hề Gia Vận, giống như đang bảo vệ vậy, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn cậu, dường như muốn nói —— Không phải sợ, ba mẹ đuổi cái kẻ hai chân kia đi rồi, cô ta không thể quấy rầy con chơi đùa nữa đâu! Hề Gia Vận: "..." Cậu thấy buồn cười, lại có chút cảm động, nhớ đến lời nhân viên chăm nuôi vừa nói, bảo là hai con gấu trúc này đã rất lâu rồi không ăn uống tử tế, Hề Gia Vận lại cúi đầu giả vờ chơi lốp xe. Để chúng nó ăn nhiều thêm một chút đi vậy. Cứ như vậy tiêu tốn hết hai tiếng đồng hồ, mấy người đạo diễn Nhiếp ở bên ngoài vẫy vẫy tay với hề Gia Vận, ý là phải đi rồi, Hề Gia Vận nhìn đồng hồ, đúng là không còn sớm nữa, cần phải về, cậu đặt lốp xe xuống. Hai con gấu trúc lập tức nhìn sang. Hề Gia Vận đột nhiên cảm thấy nhức đầu. Giờ phải nói thế nào để bọn nó biết cậu phải đi đây? Hề Gia Vận do dự mở miệng: "Anh phải đi rồi." Triều Triều và Dương Dương đều ngửa đầu nhìn cậu, tựa hồ có hơi mê mang, Hề Gia Vận lại chỉ về phía đạo diễn Nhiếp và Dung Nhạc Thiên ở bên ngoài cách kính, "Bọn họ là bạn của anh, đang gọi anh về." Gấu trúc dường như nghe hiểu cậu nói gì, trong miệng ngậm đầy trúc khiến quai hàm phình lên, nhưng lại không buồn nhai, chúng nó kinh ngạc nhìn chằm chằm Hề Gia Vận, trong mắt đều là không nỡ. Lần này là tình huống đặc biết, gấu trúc coi cậu thành con non của mình, cho nên vườn thú mới đặc cách cho cậu đi vào, nhưng Hề Gia Vận không dám chắc lần sau mình còn có thể vào đây chơi cùng bọn nó nữa hay không, cho nên chỉ nói: "Chờ anh rảnh rỗi, sẽ trở lại thăm hai đứa, có được không?" Hai con gấu trúc vẫn không có phản ứng gì, Hề Gia Vận vẫy vẫy tay với chúng nó, cậu phải đi rồi. Kết quả vừa mới đi được một bước, Triều Triều đã bò theo. Hề Gia Vận nghe thấy tiếng động, quay lại, Triều Triều lại không nhúc nhích, nó ngẩng đầu lên nhìn Hề Gia Vận chăm chú, Dương Dương thì vẫn ngồi nguyên ở chỗ cũ, nhưng ánh mắt vẫn dán lên người Hề Gia Vận, cảm xúc không nỡ cũng không muốn xa rời trong mắt chúng nó dường như ngưng đọng thành thực thể. Tình thương dâng lên dào dạt trong lòng Hề Gia Vận, cậu quay ngược lại, ôm lấy hai con gấu trúc. Triều Triều đột nhiên nâng móng vuốt lên. Hề Gia Vận cứ tưởng nó không muốn cậu đi, nhào lên giữ lại, ai ngờ móng vuốt của nó chỉ chậm rãi, chậm rãi nâng lên, chạm nhẹ lên tóc Hề Gia Vận một cái rồi lại rụt về. Động tác rất nhẹ, tựa như gió lướt qua khiến sợi tóc hơi bay bay. Triều Triều kêu lên mấy tiếng với Dương Dương, sau đó cả hai con gấu trúc đều lùi về phía sau mấy bước. Hề Gia Vận ngây ra một lúc lâu. Chúng nó không nỡ để cậu đi, nhưng rồi vẫn tránh đường. Trong lòng cậu xúc động không thôi, không nhịn được lại cam kết với hai con gấu trúc: "Anh nhất định sẽ quay lại thăm hai đứa." Triều Triều và Dương Dương dường như nghe hiểu, chúng hơi há miệng, nhếch mép lên cười với cậu. Hề Gia Vận ra khỏi khu hoạt động của gấu trúc. Thay quần áo xong thì tới tụ họp với hai người đạo diễn Nhiếp, Dung Nhạc Thiên vừa thấy Hề Gia Vận đi ra đã nhịn không được hỏi: "Ôm gấu trúc cảm giác thế nào?" Hề Gia Vận nghĩ nghĩ một chút: "Có hơi đâm tay." Dung Nhạc Thiên cảm khái nói: "Anh chỉ mong mình cũng được gấu trúc đâm cho một tí." Hề Gia Vận cười cười, đúng lúc gặp được giám đốc sở thú đang vội vàng đi tới, bà vừa đến đã nắm lấy tay Hề Gia Vận, "Cám ơn cậu, thực sự cám ơn cậu vì đã đồng ý chơi cùng Triều Triều và Dương Dương." Đi vào khu triển lãm gấu trúc, được cùng bọn nó tiếp xúc ở khoảng cách gần là chuyện mà biết bao nhiêu người mơ ước, Hề Gia Vận không những được đi vào, mà bây giờ lại còn được giám đốc sở thú cầm tay cảm ơn rối rít, Dung Nhạc Thiên nhỏ giọng nói với đạo diễn Nhiếp: "Giờ cháu đã được chứng kiến tận mắt cái thể chất cá Koi của cậu ấy rồi." Đạo diễn Nhiếp có cảm giác cùng chung quang vinh nói: "Đã bảo mà." Nhưng mà chuyện vẫn chưa xong. Giám đốc sở thú tha thiết đề nghị với Hề Gia Vận: "Có thể mặt dày nhờ cậu chuyện này được không... Sau này cậu bớt thời gian đến thăm Triều Triều và Dương Dương nhiều một chút? Bọn nó ở cùng cậu có một lát mà tâm trạng tốt hơn không ít, giờ vẫn còn đang gặm trúc kia." Hề Gia Vận đương nhiên là đồng ý rồi, cậu gật đầu với đối phương, "Được ạ, chỉ cần cháu có thời gian, nhất định sẽ đến thăm chúng nó." Giám đốc vô cùng vui mừng, "Cám ơn cậu, thực sự cám ơn cậu." Bà hơi ngừng lại một chút, lại nói với Hề Gia Vận: "Cậu tới chơi cùng Triều Triều và Dương Dương như vậy, chúng tôi cũng không thể để cậu đến không được. Không thì thế này đi, mỗi tháng vườn thú phát cho cậu một ít tiền lương nhé? 8.000? Không, 10.000 thế nào?" Dung Nhạc Thiên nghe xong mà hốt hết cả hển. Có lầm hay không vậy, được vườn thú nhờ chơi cùng gấu trúc thì cũng thôi đi, giờ còn được phát thêm tiền lương nữa chứ. Chuyện tốt như vậy tại sao không rơi lên đầu anh ta! ? Đúng là cá Koi có khác! ? Hề Gia Vận đương nhiên là không cần vườn thú phát lương cho mình, cậu vội từ chối khéo, "Không cần đâu ạ, cháu cũng rất thích gấu trúc, rảnh rỗi cháu sẽ tới chơi, không cần phát tiền lương cho cháu, hơn nữa đoàn làm phim cũng sắp khai máy rồi, một tháng cháu chỉ đến được mấy lần thôi, cho cháu nhiều như vậy, không đáng." Đạo diễn Nhiếp gật đầu, "Đúng vậy, đây là hai nam chính trong đoàn làm phim của tôi đấy." Ông chỉ chỉ vào hai người Hề Gia Vận và Dung Nhạc Thiên, giám đốc bèn nói: "Không thì, khu triển lãm côn trùng bên kia vẫn cho mọi người mượn lấy cảnh như đã nói ban đầu đi. Trước đây là do tâm trạng hai con gấu trúc không được tốt, chúng tôi dự định đóng cửa một vài khu triển lãm xung quanh, tránh cho đông người ầm ĩ, làm chứng hậm hực của bọn nó nặng thêm, giờ có Tiểu Gia rồi, hai đứa nó nhìn thấy cậu ấy, trái lại tâm tình còn tốt hơn ấy chứ." Đạo diễn Nhiếp: "!" Đạo diễn Nhiếp thực ra đã không còn hi vọng gì với chuyện mượn được cảnh ở khu triển lãm côn trùng nữa rồi, vừa nãy ông còn đang bảo trợ lý liên hệ thử với các vườn thú khác xem sao, tuy là ông vẫn thích khu triển lãm côn trùng ở sở thú thành phố hơn, nhưng gấu trúc bên cạnh xảy ra vấn đề cũng là chuyện vạn bất đắc dĩ, nên thông cảm. Không nghĩ tới, tình thế cứ vậy mà xoay chuyển! Đạo diễn Nhiếp nghe thế thì vô cùng vui vẻ, "Được, được, cám ơn cô." Giám đốc liên tục xua tay, "Không có gì, không có gì, vốn là chuyện chúng tôi đã đồng ý từ trước mà, không cần cám ơn tôi, nếu muốn cám ơn thì cám ơn Tiểu Gia đi, ngay cả tôi cũng cần cám ơn cậu ấy đây." Hai người đều khách khí nhìn về phía Hề Gia Vận, cực chẳng đã cậu đành nói: "... Không cần khách sáo đâu ạ." Đến vườn thú một chuyến này, bọn họ không chỉ mượn được cảnh ở khu triển lãm côn trùng, lại còn được giám đốc sở thú tiễn ra tận cổng, cám ơn rối rít không ngừng, đạo diễn Nhiếp vỗ vai Hề Gia Vận, ông nghẹn một lúc mới phun ra được mấy chữ, "Tiểu Gia, may mà có cậu, ngay cả gấu trúc cũng giải quyết được." Dung Nhạc Thiên thì giơ ngón cái lên với Hề Gia Vận: "Quả nhiên là cậu có khác, xứng đáng là cá Koi của năm." Tâm trạng đạo diễn Nhiếp không tệ, ông hỏi hai người Hề Gia Vận: "Hai cậu buổi tối có rảnh không? Không thì cùng đi ăn hẵng rồi hãy về." Dung Nhạc Thiên: "Được đấy ạ." Hề Gia Vận cũng không có chuyện gì, "Được ạ." Đạo diễn Nhiếp lại hỏi: "Thế ăn gì bây giờ? Hai cậu có món gì muốn ăn không?" Dung Nhạc Thiên đột nhiên quay lại nhìn về phía Hề Gia Vận: "Cháu nhớ Tôn Văn Văn có đăng lên trang cá nhân, nói tay nghề nấu ăn của Tiểu Gia chính là cấp bậc thần tiên, ăn cơm cậu ấy nấu là không còn nhớ gì trên đời nữa." Hề Gia Vận: "? ? ?" Thế nào mà cậu lại không thấy bài đăng này trên newfeed của bạn bè nhỉ? Dung Nhạc Thiên vừa nói thế, đạo diễn Nhiếp cũng nghĩ tới, lúc Hề Gia Vận thử vai xong, ông gọi cho đạo diễn Cát khen Hề Gia Vận diễn có hồn, nhưng từ đầu đến cuối ông với lão già kia đều là ông nói gà bà nói vịt hết—— "Kỹ năng diễn xuất của Tiểu Gia thật sự là quá tuyệt, rất có ngộ tính*, bộ phim này quay thật tốt, cậu ấy nhất định có thể lấy được giải thưởng. * "Ngộ tính" chủ yếu nói về năng lực cảm nhận trực tiếp không thông qua diễn giải, lập luận, chứng minh... hay còn gọi là năng lực trực nhận. Nó cũng có một phần là đức tin, một phần từ tâm thiện lương của con người. "Ngộ tính" ban đầu là từ dùng trong tôn giáo, là sản phẩm của văn hóa tu luyện phương Đông, nhưng dần dần đã bị đời thường hóa, bị người ta đánh đồng nó với thông minh sáng dạ. "Tay nghề nấu nướng của cậu ấy cũng rất tuyệt." "Vừa nãy cậu ấy thử vai, diễn đoạn khi nhân vật nhận tin ba mẹ không còn, tình cảm bộc phát quá mạnh mẽ, tôi xem mà nổi hết cả da gà da vịt." "Ông có được ăn đồ cậu ấy nấu bao giờ chưa? Thực sự là ăn một lần thì nhớ mãi không quên, kiến nghị ông cho cậu ấy thêm phần diễn, như vậy thời gian cậu ấy ở đoàn phim lâu hơn, ông cũng có thể ăn thêm được mấy bữa." Đạo diễn Nhiếp: "? ? ?" Nhớ đến chuyện này, đạo diễn Nhiếp cũng rất hứng thú, ông quay sang nhìn Hề Gia Vận, "Tiểu Gia, cái này, ờm... Tôi cũng nghe lão Cát kể, tay nghề nấu nướng của cậu rất không tồi." Hai người dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hề Gia Vận, Hề Gia Vận im lặng vài giây, hỏi bọn họ: "Hai người muốn cháu nấu cơm ạ?" Đạo diễn Nhiếp và Dung Nhạc Thiên dối lòng nói: "Như vậy có vẻ không hay lắm?" Hề Gia Vận nghĩ một chút, canh gà cậu hầm buổi trưa vẫn còn một bát tô lớn, có thể nấu mì ăn, lại xào thêm mấy món ăn nhẹ nữa là xong bữa, Hề Gia Vận bèn đồng ý: "Vậy cũng được ạ." Hề Gia Vận gọi điện cho Thôi Xán Xán, bốn người bèn cùng xuất phát đi về nhà cậu. Lúc mở cửa, Hề Gia Vận đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cậu hỏi mấy người đạo diễn Nhiếp: "Cháu gọi thêm một người nữa đến, mọi người có ngại gì không?" Đạo diễn Nhiếp đương nhiên là không ngại, "Không vấn đề gì, chỉ cần cậu không thấy phiền phức là được, càng đông càng vui mà." Dung Nhạc Thiên và Thôi Xán Xán đều là phận ăn ké, lại càng không ý kiến ý cò gì, "Được mà." Bọn họ không nghĩ nhiều, chỉ cho là Hề Gia Vận sẽ gọi người bạn nào trong giới đến thôi, dù sao giới giải trí lớn thì có lớn, nhưng mọi người hầu hết cũng đã từng chạm mặt, có chút giao lưu, cho nên ai đến cũng không bận gì. Hề Gia Vận gật đầu, mở cửa ra. Nhóc Kỳ Lân là đứa đầu tiên xông lên, nhào tới trên người Hề Gia Vận, nhóc Nhai Tí bé xíu xiu, chạy cũng chậm hơn nên bị rớt lại ở phía sau, nhưng chạy được một nửa, nó phát hiện người vào nhà không chỉ có mỗi một mình Hề Gia Vận, bèn nằm vật luôn xuống đất, duỗi chân giả chết. Thôi Xán Xán cười sặc sụa: "Gia Gia, con hamster này của cậu thật sự giả chết quá đỉnh đi." Hề Gia Vận cũng rất bất đắc dĩ, cậu vỗ vỗ nhóc Kỳ lân, ra hiệu cho nó đừng đứng chắn đường mọi người, tự mình đi vào trước nhặt nhóc Nhai Tí lên, cho vào trong túi áo khoác, sau đó nói với mọi người: "Mọi người vào đi, không cần đổi giày đâu." Đạo diễn Nhiếp vẫn còn nhớ nhóc Kỳ Lân, lần trước chính là nhờ nhóc Samoyed này đi lạc mà ông gặp được Hề Gia Vận, đạo diễn Nhiếp chào nhóc Kỳ Lân một câu: "Chào nhóc, còn nhớ ông không?" Nhóc Kỳ Lân vẫn nhớ, nó mở to hai mắt nhìn đạo diễn Nhiếp, đạo diễn Nhiếp nói với Hề Gia Vận: "Tiểu Gia, nói đến chuyện ngày hôm đó thực ra là tôi nhắm đến chó của cậu trước cơ, muốn để nó diễn Hoan Hỉ, kết quả ê kíp lại tìm một chú chó nghiệm vụ đã giải ngũ." Hề Gia Vận không bận tâm lắm, "Vậy ạ?" Cậu rót nước cho mọi người, lại bật tivi lên, để bọn họ tùy ý trò chuyện, còn mình thì đi vào phòng bếp. Bởi vì mấy người đạo diễn Nhiếp đều nói kêu thêm người đến cũng không sao, nên Hề Gia Vận mở phần mềm chat ra, ấn vào một avatar, gọi video cho đối phương. Chuông mới vang lên mấy tiếng, bên kia đã có người nhấc máy. "Làm sao vậy?" Trong video, người đàn ông kia hơi cụp mắt, có vẻ khá bất ngờ khi Hề Gia Vận lại gọi tới vào lúc này, mà vị trí của anh ta, hình như đang ở trong phòng họp gì đó, Hề Gia Vận hơi ngây ra một chút, xong do dự hỏi: "Anh đang bận à? Vậy để lát nữa tôi gọi lại cũng được." Phó Tư Diễn hơi ngước mắt lên, liếc qua số nhân viên đang ngồi thành hai hàng trong phòng họp, giọng điệu thản nhiên như không nói: "Không bận, nói chuyện bây giờ cũng được." Mọi người: "? ? ?" Không bận là không bận thế nào? ? Họ đang họp tổng kết cuối năm đấy! ! ? Nhân viên trong phòng không hẹn mà cùng trợn to hai mắt. Đây là điện thoại của ai gọi tới vậy? ? ? Bọn họ hãy còn đang họp mà vừa có điện thoại giám đốc Phó đã nhận ngay rồi! ! Thật không thể tin nổi! Giám đốc Phó của bọn họ từ lúc nào đã không phân biệt việc công việc tư như vậy? ? Chẳng lẽ đối phương là... của bọn họ —— Mọi người hoang mang nhìn nhau, ở trong mắt những người khác nhìn thấy hai chữ lớn: Bà! Chủ! Bên kia điện thoại, Hề Gia Vận hoàn toàn không biết chuyện này, Phó Tư Diễn đã bảo mình không bận, vậy Hề Gia Vận lại nói tiếp: "Hôm nay tôi với mấy người đạo diễn Nhiếp ra ngoài một chuyến, lúc về đạo diễn Nhiếp nói muốn nếm thử tay nghề nấu nướng của tôi, cho nên... Buổi tối anh có muốn tới nhà tôi ăn cơm không?" Lời này nói ra nghe rất không liên quan, mấy người đạo diễn Nhiếp nói muốn ăn thì mắc gì đến Phó Tư Diễn? Thực ra bản thân hề Gia Vận cũng không rõ lắm, cậu chỉ bất chợt nhớ đến Phó Tư Diễn, cho nên tự nhiên muốn lời anh ta tới đây cùng ăn một bữa. Nhưng nói xong rồi, Hề Gia Vận lại thấy có chút ngại ngùng, nhất là lúc này, Phó Tư Diễn còn đang im lặng nhìn cậu, khóe mắt đuôi mày chậm rãi nhiễm lên mấy phần ý cười, Hề Gia Vận trong lòng bỗng dưng đánh "Thịch" một cái, có cảm giác suy nghĩ của mình bị nhìn thấu. "Hay là anh..." "Tối nay chắc không được rồi." Hai người lên tiếng cùng một lúc, Hề Gia Vận vội vã ngừng lời, Phó Tư Diễn bèn nói lại một lần nữa, ""Tối nay chắc không được." Đến cuối năm, công việc ở công ty rất nhiều, có không ít văn kiện cần xử lý gấp. Hề Gia Vận nghe vậy, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút mất mát, nhưng cậu vẫn mỉm cười với Phó Tư Diễn, "Được, nếu hôm nay anh không rảnh thì để khi khác vậy." Hề Gia Vận nói xong, Phó Tư Diễn cũng không nói gì thêm, thực ra từ sau lần hẹn trước của hai người mà Hề Gia Vận lâm thời lại bị gọi đi thử vai kia, bọn họ cũng chưa gặp lại nhau lần nào. Hề Gia Vận lẩm nhẩm đếm số trong lòng, đột nhiên lại nghe thấy người đối diện dùng ngữ khí rất nhẹ nhàng chậm rãi nói với mình: "Tôi cũng rất muốn gặp em." Hề Gia Vận: "? ? ?" Cậu không nói được tâm trạng của mình bây giờ là như thế nào, chỉ là động tác vô cùng hoảng loạn ấn cúp máy. Tôi cũng rất muốn gặp em. Cũng. Cậu biểu hiện ra rõ như vậy à! ? Hề Gia Vận: "?" Không đúng, cậu không có, cậu không có, cậu chỉ muốn mời Phó Tư Diễn đến ăn bữa tối thôi mà. Chỉ là ăn bữa tối thôi. Nghĩ như vậy, tai Hề Gia Vận lại càng lúc càng nóng, bất chợt không hẹn trước, Hề Gia Vận lại nhớ đến bó hoa hồng Phó Tư Diễn tặng mình lần trước. Hề Gia Vận: "..." Cậu chết lặng đi ra ngoài. Đạo diễn Nhiếp, Dung Nhạc Thiên và Thôi Xán Xán, ba người họ đang ngồi ở phòng khách chơi đấu địa chủ, thấy Hề Gia Vận đi ra, Thôi Xán Xán hỏi cậu: "Gia Gia, cậu muốn ra ngoài à?" Hề Gia Vận thuận miệng nói: "Em đi mua thêm ít thức ăn." Đạo diễn Nhiếp vội vàng nói: "Không cần phiền toái như vậy đâu, có gì ăn nấy là được rồi." Hề Gia Vận: "... Không sao đâu ạ, đúng lúc gia vị trong nhà cũng hết, cháu thuận tiện ra ngoài dạo một vòng." Cậu đẩy cửa ra, Thôi Xán Xán lại hỏi: "Gia Gia, sao tai cậu đỏ thế?" Hề Gia Vận không biết trả lời thế nào, cậu lựa chọn chạy trối chết. Gia vị trong nhà đúng là không còn, đây cũng không phải hoàn toàn do cậu mượn cớ để ra ngoài bình tĩnh lại, Hề Gia Vận đi tới siêu thị gần đó, cẩn thận kiểm tra thấy mình đã đeo khẩu trang rồi mới lấy xe đẩy hàng đi vào. Lúc chọn nguyên liệu nấu ăn, cậu liền chọn thêm không ít đồ ăn vặt mà nhóc Kỳ Lân và nhóc Nhai Tí thích ăn, xe đẩy đã chất tương đối đầy rồi, Hề Gia quyết định đi ra tính tiền, kết qua lúc đi ngang qua giá để kẹo hoa quả, Hề Gia Vận lại dừng bước. Cậu rất thích ăn đồ ngọt, nhất là kẹo hoa quả, Hề Gia Vận bắt đầu chọn vị kẹo. Phía sau đột nhiên có người đứng lại, Hề Gia Vận không quay đầu nhìn, chỉ nghĩ là khách hàng cũng đang chọn mua đồ, kết quả người kia cúi đầu, ghé sát vào bên tai Hề Gia Vận nói chuyện, giọng rất trầm: "Chưa biết chọn vị nào à?" Hề Gia Vận ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn sang. Phó Tư Diễn đang cụp mắt nhìn cậu, mặt mày từ từ hiệt lên nét cười. Anh nói: "Vị dâu tây đi, ngọt giống em." ____________________
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]