27/09/2021
Edit: Nhật Nhật (yuukute)
...
Dường như vào thời khắc này cơn gió đêm cũng trở nên dịu dàng hơn, nhẹ lướt qua, khiến mấy hạt châu trên đèn pha lê treo trên trần nhà đong đưa không ngừng, chiếu thành nhưng đốm sáng đầy màu sắc trên tấm thiệp màu vàng đen.
Hề Gia Vận thầm đọc đi đọc lại hai câu thơ này trong lòng.
Sonnet 18.
Mãi đến khi giọng Tôn Văn Văn vang lên, "Gia Gia, sao tai cậu đỏ thế —— Ồ, cậu lấy bó hoa hồng này đâu ra vậy?"
Sự chú ý của những người còn lại cũng dồn về đây, trong một thoáng bối rối, Hề Gia Vận giấu tấm thiệp đi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh ngẩng đầu lên, "Dạ? Đỏ ý ạ?"
Tôn Văn Văn nhìn bó hoa, rồi lại nhìn Hề Gia Vận, sau đó đột nhiên mỉm cười, "Chị lừa cậu làm cái gì? Cậu có biết bây giờ màu sắc của cậu với bó hoa hồng này giống hệt nhau không?"
Hè Gia Vận: "?"
Hề Gia Vận không thể tự nhìn được, nhưng người khác đương nhiên là thấy.
Màu da cậu thanh niên trắng bóc, nhất là bên chỗ tai, vốn lên là một màu trắng mướt, vậy mà vành tại lại nhiều hơn chút màu sắc, hơi đỏ lên, giống như điểm lên một lớp phấn hồng nhàn nhạt vậy.
Mà bó hoa trước mắt cậu, cánh hoa cũng là màu trắng, chỉ có chỗ viền cánh mới có chút sắc hồng.
Chàng thanh niên cùng hoa hồng, giống nhau như đúc.
Đẹp đến mức làm trái tim người ta như vỡ tan ra.
Thẳng nam sắt thép giống như Tiêu Nhiên mà cũng bị ảnh tượng này làm cho rung động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nuoi-con-trai-toi-the-ma-lai-hot/439708/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.