Chương trước
Chương sau
11/09/2021
Edit: Nhật Nhật
Hôm nay tí thì quên, tôi cứ tưởng là mình đăng rồi cơ 😁😁😁
...
Hề Gia Vận dở khóc dở cười, "Con đừng khóc."
Cậu nghĩ một hồi, quyết định dọa nhóc con này chút, "Con không biết đúng không? Tâm trạng mà không tốt thì sẽ bị rụng lông đó, con mà còn khóc nữa, nói không chừng không chỉ có lông đuôi bị rụng mà lông trên đầu cũng trọc luôn đấy."
Nhóc Phượng Hoàng nghe thế, sợ hãi nấc cục một cái rõ to.
Còn rụng lông nữa, nó sẽ thật sự trở thành con gà trụi lông mất, không thể thế được!
Nhóc Phượng Hoàng khóc đủ bốn giây, nhưng vì sợ trọc, nên tạm thời nén bi thương trong lòng, ấm ức nhìn chằm chằm Hề Gia Vận.
[Bé Phượng Hoàng muốn nhân viên chăm sóc dỗ bé cơ!]
"Cho dù có bị rụng lông, con vẫn là chú Phượng Hoàng xinh đẹp nhất nha." Hề Gia Vận sờ sờ đuôi của bé con, "Chẳng lẽ còn có Phượng Hoàng nào xinh đẹp hơn con nữa à?"
Trong mắt nhóc Phượng Hoàng, nó chính là chú chim xinh đẹp nhất, nghe Hề Gia Vận hỏi vậy, nhóc con này lập tức lắc đầu.
Hề Gia Vận lại hỏi nó: "Con là chú Phượng Hoàng xinh đẹp nhất rồi, vậy con khóc làm gì chứ?"
Nhóc Phượng Hoàng suy ngẫm vài giây, nhân viên chăm sóc nói đúng, cho dù có có trọc, thì ít nhất vẫn là đứa nhỏ xinh đẹp nhất trong Vườn Trẻ, vì thế nhóc Phượng Hoàng lập tức không còn thấy buồn bã ủ dột như trước nữa, lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Hề Gia Vận thấy nhóc con này tâm trạng tốt hơn rồi, mới vỗ vỗ đầu nó, lại hỏi tiếp: "Mà con ghét bé Nhai Tí với bé Kỳ Lân làm cái gì? Hai bé ý có trêu chọc gì con đâu."
Sao lại không trêu chọc gì? Nhóc Phượng Hoàng trợn mắt lên.
Con vịt xấu xí kia hại nó rụng lông, còn nhóc Kỳ Lân đáng ghét kia nữa, hở ra một cái là muốn nhân viên chăm sóc ôm.
Bộ nó không tự có tay à, sao cứ nhất định phải dính lấy nhân viên chăm sóc!
Ôm cái gì mà ôm, đồ ấu trĩ!
Nhóc Phượng hoàng hậm hực nghĩ, màn hình trò chơi cũng theo đó hiện lên mấy dòng thông báo.
[Bé Nhai Tí hại bé Phượng Hoàng bị rụng lông, bé Phượng Hoàng ghim nó rồi.]
[Bé Kỳ Lân thì suốt ngày đòi nhân viên chăm sóc ôm, quá là ấu trĩ.]
Hề Gia Vận: "..."
Hề Gia Vận nhịn cười, "Vậy con có muốn ôm một cái không?"
Nhóc Phượng Hoàng bất chợt trợn to mắt, trong mắt tràn đầy khát vọng, nhưng lại giả vờ kiêu ngạo hất cằm lên.
Hề Gia Vận đoán được nhóc con này muốn nói gì, cho nên bèn nói thuận theo nó: "Là chú muốn ôm con. Bé Phượng Hoàng có thể chịu thiệt, cho chú ôm một cái không?"
Nhóc Phượng Hoàng xấu hổ im lặng một lúc lâu, sau đó mới từ từ gật đầu thật khẽ một cái.
Hề Gia Vận ấn chọn vào nó, cho nhóc Phượng Hoàng này một cái ôm.
Hề Gia Vận chạm đến chính là màn hình điện thoại vừa lạnh vừa cứng, nhưng nhóc Phượng Hoàng lại cảm nhận được nhiệt độ thuộc về Hề Gia Vận.
Ấm áp, tựa như khắc sâu vào trong tâm khảm.
Nó không nhịn được lại dán sát đến gần hơn, sau đó nhẹ nhàng, nhẹ nhàng củng đầu vào lòng Hề Gia Vận mấy cái liền.
Không ngừng cố gắng phấn đấu cọ rớt chúc phúc của nhóc con Nhai Tí kia, còn tranh thủ để trên người Hề Gia Vận dính đầy mùi của mình, không cho mấy con chim khác đến gần cậu.
Làm xong mấy cái này, nhóc Phượng Hoàng tỏ vẻ mình rất là hài lòng.
[ Điểm thiện cảm của bé Phượng Hoàng với bạn +10 (Điểm thiện cảm hiện có: 59)]
[Bạn nhận được chúc phúc của bé Phượng Hoàng.]
Dỗ nhóc con khó tính nhất này xong, Hề Gia Vận cuối cùng cũng an tâm dời lại màn hình về bên hồ nước.
Bé con Nhai Tí kia hãy còn đang nằm giả chết ở trên bờ hồ, mấy trái cây Hề Gia Vận cố ý để ở gần nó không suy chuyển tí nào.
Không ăn thật à?
Hề Gia Vận không nhịn được lại chọc nó một cái, "Con không ăn à?"
Nếu mà có cuộc thi giả chết, bé con Nhai Tí này chắc chắn sẽ đạt quán quân cho xem, đuôi cuộn một cái, ai cũng không để ý tới, im lặng giả chết, Hề Gia Vận thấy thế, liên tục chọc vào người nó, đại khái chắc là bị làm phiền đến không chịu nổi nữa, bé con này cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Nó vẫn duy trì tư thế cuộn người thành một cục, chậm rãi nhích nhích, tránh xa Hề Gia Vận.
Hề Gia Vận: "..."
Độ đói là 40/100, rõ ràng là nhóc con này đã đói bụng lắm rồi, nhưng nó vẫn nhất quyết tỏ vẻ không muốn giao tiếp với thế giới, Hề Gia Vận thấy hơi đau đầu.
Cậu nghĩ một chút, dù sao bé con Nhai Tí này cũng là một nhóc tự kỷ, Hề Gia Vận bèn thử dọa nó: "Chú ở chỗ con chờ lâu như vậy, tí nữa nhất định bé Kỳ Lân và bé Phượng Hoàng cũng muốn đi sang đây."
Nhai Tí nhỏ mới hôm rồi còn từng được trải nghiệm trực tiếp màn tranh người của nhóc Phượng Hoàng và nhóc Kỳ Lân kia, còn vì chuyện đó mà bị nhóc Phượng Hoàng trèo lên người nhảy nhót liên tục, đối với Nhai Tí nhỏ này, đây có thể coi là bóng ma trong cuộc đời nó, vì thế đe dọa của Hề Gia Vận lập tức có tác dụng.
Nhóc Nhai Tí đang cuộn thành một cục, rầu rĩ không thôi quơ quơ chóp đuôi, ở trên mặt đất viết mấy chữ.
——Sữa hộp.
Hề Gia Vận: "..."
Ồ, hóa ra là vẫn chưa cai sữa, thảo nào không ăn trái cây.
Vấn đề đã được giải quyết xong, nhưng vấn đề mới cũng theo đó mà tới, Hề Gia Vận lại hỏi nó: "Con biết ở đâu có sữa hộp không?"
Nhóc Nhai Tí: "..."
Tình cảnh lại một lần nữa rơi vào cục diện bế tắc, may mắn là đúng lúc này, trò chơi thông báo đã mở thêm chức năng mới cho Hề Gia Vận.
[ Vì đáp ứng thói quen ăn uống của bé Nhai Tí, Vườn Trẻ mở thêm chức năng mới – Lấy vật đổi vật.
*Lưu ý: Các bé thần thú có thể ra ngoài dùng trái cây để đổi lấy sữa hộp nha.]
Hề Gia Vận chần chờ hỏi nhóc Nhai Tí: "Con có đồng ý tự mình ra ngoài lấy trái cây để đổi sữa về không?"
Chóp đuôi nhóc con Nhai Tí kia nhếch lên, đối với yêu cầu này bày tỏ thái độ của mình.
——Thà chết còn hơn.
Hề Gia Vận: "..."
Cái đứa nhỏ này không chỉ tự kỷ, mà còn mắc chứng sợ đám đông đúng không!?
Chức năng mới giải thích rất rõ ràng, chỉ có thể để thần thú ra ngoài tiến hành trao đổi, nhân viên chăm sóc như Hề Gia Vận không thể tự làm được, mà nhóc Nhai Tí kia đối với việc ra ngoài là cực kỳ không thích. Hề Gia Vận nghĩ tới nghĩ lui, nhóc Phượng Hoàng hãy còn đang cáu giận, nếu giờ mà cậu nhờ nó, nói không chừng nó sẽ phun lửa quay luôn nhóc con Nhai Tí này mất, vậy thì chỉ có thể nhờ bé con Kỳ Lân đi một chuyến thôi.
Cậu hỏi Kỳ Lân nhỏ: "Con có thể giúp chú một chuyện được không?"
Nhóc Kỳ Lân vừa nghe Hề Gia Vận có chuyện muốn nhờ, lập tức ngẩng lên vội vàng gật đầu, mặc kệ là cậu nhờ cái gì, cứ đồng ý trước đã.
Hề Gia Vận dịu dàng nhìn nó, cậu sờ sờ đầu nhóc Kỳ Lân, sau đó mới nói tiếp: "Bé Nhai Tí không ăn trái cây, chỉ uống sữa hộp thôi, phải đi ra ngoài mới đổi được, con có thể giúp bạn một chút không?"
Nhóc Kỳ Lân chớp chớp mắt mấy cái liền, sau khi biết mình không phải đang giúp đỡ cho nhân viên chăm sóc thì đôi mắt tròn tròn lập tức tràn đầy vẻ không vui.
——Nhân viên chăm sóc có phải là không thích nó không?
Đầu tiên là Phượng Hoàng, giờ lại đến Nhai Tí.
Nhóc Kỳ Lân cúi đầu, hai lỗ tai cũng bẹp xuống dán ở sau gáy, ũ rũ không thôi.
Nó nghĩ, nhân viên chăm sóc lâu lắm rồi không chơi cùng với nó.
Hề Gia Vận thấy vậy vội vàng hỏi nó: "Con làm sao vậy?"
Nhóc Kỳ Lân chậm rãi lắc đầu một cái.
Dáng vẻ này của nó không thể là không có chuyện gì được, Hề Gia Vận nghĩ nghĩ một chút, có thể đoán được đại khái, bèn hỏi nó: "Có phải là vì chú muốn con đi đổi sữa giúp bạn Nhai Tí không? Còn cả —— Gần đây chú hay để ý bạn Phượng Hoàng hơn một chút?"
Nhóc Kỳ lần này càng cúi thấp đầu hơn, xem như là khẳng định.
Hề Gia Vận áy náy nói với nó: "Xin lỗi."
Cậu giải thích: "Bé con Phượng Hoàng đang cáu kỉnh, cho nên chú phải dành thời gian dỗ bạn ấy nhiều hơn một chút, nhưng con không giống như vậy, bé cưng Kỳ Lân nhà ta là bạn nhỏ ngoan ngoãn nhất, mỗi lần chú tới, không phải luôn chơi với con trước à? Chú không có quên mất con nha."
Bé cưng Kỳ Lân nhà ta là bạn nhỏ ngoan ngoãn nhất.
Nhóc Kỳ Lân nhẩm đi nhẩm lại câu này trong đầu, từ từ chớp mắt.
Nhân viên chăm sóc nói là bé cưng Kỳ Lân nhà ta.
Nó là bé cưng Kỳ Lân của người này nha.
Lỗ tai nhóc Kỳ Lân chậm rãi dựng lên.
Nó là bạn nhỏ ngoan ngoãn nhất, lại còn hiểu chuyện nhất, nó mới không thèm giống cái đứa nhóc Phượng Hoàng suốt ngày tỏ ra cáu kỉnh kia đâu.
Nghĩ như vậy, nhóc Kỳ Lân đồng ý lời nhờ vả của Hề Gia Vận.
[Bé Kỳ Lân đồng ý ra ngoài đổi sữa hộp nha!]
Hề Gia Vận chạm lên trán nhóc Kỳ Lân, cười vui vẻ: "Cám ơn con nha, bé cưng Kỳ Lân."
Nhóc Kỳ Lân nhìn mà sững sờ, sau đó nó phản ứng lại bèn thẹn thùng lấy móng vuốt ôm mặt, quay đầu chạy biến luôn.
Nhưng điểm thiện cảm của nó cũng có sự thay đổi.
[Điểm thiện cảm của bé Kỳ Lân với bạn +15 (Điểm thiện cảm hiện có: 75)]
*
Cùng lúc đó, Weibo chính thức của đoàn làm phim "Phù Dung" đăng trailer cá nhân của nhân vật Tạ Yếm lên trước.
Tô Khê là fan trung thành của bộ tiểu thuyết "Khổng tước ngủ trên gác cao".
Lúc bộ tiểu thuyết này còn đang ra dở, Tô Khê đã đu nó rồi, cô quá yêu thích Phượng Triều dưới ngòi bút của tác giả, dù sao mỹ nhân vừa mạnh mẽ vừa có cuộc đời đau khổ như vậy, ai mà có thể cưỡng lại được chứ?
Ai không yêu thì cũng mặc, dù sao Tô Khê chính là không cưỡng lại được.
Cũng bởi vậy mà mấy ngày nay tâm trạng của cô trồi lên sụp xuống y như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.
Lại thêm một buổi tối nhàm chán khác, Tô Khê buồn bực mở phần mềm trò chuyện ra, thấy trong nhóm fan sách mà mình tham gia đang sôi nổi thảo luận về Hề Gia Vận.
[ Mấy thím có xem Weibo chưa?]
[ Xem rồi, thật là quá đáng mà.]
[ Tôi xem thì thấy bảo cái cậu Hề Gia Vận kia không học qua trường lớp chính quy, hơn nữa bộ phim đầu tiên của cậu ta chính là "Phù Dung" bộ thứ hai là "Khổng tước", giờ không ai biết khả năng diễn xuất của cậu ta thế nào, chả khác nào đi mò hộp mù cả.]
[Tui xem mà hốt hết cả hển luôn, hôm qua vẫn còn đang sung sướng vì người diễn là đại mỹ nhân mà, hức hức hức.]
Chỗ nào có tên Phượng Triều, chỗ đó nhất định có Tô Khê, cô hốt hoảng hỏi: [ Phượng Triều làm sao cơ? ? ? Cậu Hề Gia Vận đó không được à? ? ?]
Đầu cô hãy còn nghĩ về ngày hôm qua, bản thân vì vẻ ngoài tuyệt sắc của Hề Gia Vận mà chao đảo, trong lòng còn có chút mong đợi.
——Cái người tên Hề Gia Vận này, nói không chừng có thể diễn ra phong thái của Phượng Triều.
Bạn bè trong nhóm mồm ba miệng bảy giải thích cho cô nghe.
[Nãy có một nick marketing đăng lên mấy bức ảnh chụp màn hình, là status trên trang cá nhân của nữ chính Khổng Tước, cô ấy khen Hề Gia Vận nấu ăn ngon, sau đó tác giả trồi lên nói đạo diễn hôm đó quyết định chọn cậu ta đóng vai Phượng Triều chính là vì cậu ta nấu ăn ngon, sau đó đạo diễn cũng khẳng định...]
[ Càng đáng sợ hơn là cái người tên Hề Gia Vận này chỉ mới diễn có đúng một bộ phim là "Phù Dung", còn không biết khả năng diễn xuất như thế nào.]
[Chỉ sợ kỹ năng diễn của cậu ra không ra sao, diễn hỏng Phượng Triều của chúng ta.]
Tô Khê kêu rên: [A? Không phải chứ!?]
Cô đau khổ đánh chữ: [ Tôi không cho phép, hu hu hu hu hu hu! ! !]
Tô Khê có gào khóc to đến đâu, diễn viên có thể thể hiện tốt nhân vật của mình hay không cũng không thể thay đổi theo ý muốn của cô được, cho nên cô bây giờ cảm thấy rất hoảng loạn, vô cùng hoảng loạn.
Trước giờ cũng có mấy quyển tiểu thuyết yêu thích của Tô Khê được chuyển thể thành phim, cái nào cô cùng vô cùng mong đợi, kết quả chờ phim chiếu, diễn viên đẹp thì đúng là đẹp đấy, nhưng mà kỹ năng diễn xuất thực sự là không nuốt nổi, không được mấy tập đã làm tụt hết cả cảm xúc của cô, sau cũng không xem nữa.
Cô nghiêm túc ngẫm nghĩ, hình như, đúng là, mấy diễn viên đó đều có một đặc điểm chung, chính là bề ngoài không tệ, kỹ năng diễn xuất lại vô cùng khó đỡ, tựa như hai cái đó tỷ lệ nghịch với nhau vậy.
Dựa theo quy luật này, vậy Hề Gia Vận ——
Ôi đệch, xong đời rồi.
Cậu ta nhất định là không diễn được Phượng Triều!
Trong lòng Tô Khê là một mảnh tro tàn.
Đúng lúc này, trong nhóm có người nói: [ Báo cáo! Weibo của đoàn phim "Phù Dung" có hoạt động mới kìa! ! ! Hình như là trailer cá nhân của Tạ Yếm đó! ! !]
[ Là cái này này (Chia sẻ link weibo)]
Tô Khê vội mở đường link ra, là một trailer ngắn giới thiệu nhân vật.
Tiếng nhạc du dương vang lên, cô gái mặc áo váy màu vàng nhạt đi qua vòm cửa tròn, cô nhìn quanh rồi khẽ gọi: "A Cửu? A Cửu?"
Ống kính xoay chuyển, cung điện hoang vắng trầm mặc đứng lặng, chóp mái uốn cong lên, cửa bị hé ra thành một khe nhỏ.
Mà phía sau cửa, là vạt áo màu trắng tuyết, xếp lên tầng tầng như mây.
Ánh sáng mờ ảo, không ngừng đung đưa, xẹt qua khuôn mặt trắng như tuyết của người kia, lại ở trên mặt đối phương dao động, da trắng như tuyết, đôi môi mềm mang sắc hồng.
"Cô đang tìm cái gì?"
"Tôi đang tìm người. A Cửu, Lục A Cửu, huynh có thấy cô ấy đi qua đây không?"
"Trừ cô ra, không có ai đến đây cả."
"Nhưng A Cửu nói cô ấy sẽ chờ tôi ở đây mà."
Sau mấy lời trò chuyện, cô gái đẩy cửa ra.
Cảnh tượng trong nháy mắt đã thay đổi.
Trong cung điện xa hoa lộng lẫy, một người phụ nữ mặc phượng bào, tay được tì nữ bên cạnh đỡ nhẹ, nâng dậy, bà liếc mắt ra ngoài cửa sổ, hờ hững nói: "Đóng cửa lại."
Cung nữ vâng mệnh, đi đến bên của sổ chạm khắc hoa văn, tuyết lớn đang rơi, trong màn tuyết trắng mênh mông, có một thiếu nữ đang quỳ, cung nữ vừa giơ tay, động tác chợt khựng lại.
Trong tuyết có người bung dù đi tới. Người kia một đầu tóc bạc, quần áo cũng thuần sắc trắng, tựa như cả người đều bị hoa tuyết bao phủ, phảng phất cùng cảnh tuyết xung quanh hòa làm một thể.
Than khẽ một tiếng, cung nữ hơi đẩy một cái, "Rầm", cửa sổ khép lại, hình ảnh cũng theo đó tối sầm.
Mấy giây sau, đèn lồng từng cái sáng lên, từ từ kéo dài suốt mười dặm, bên ngoài phủ thừa tướng, tiếng chiêng trống vang trời.
Thiếu nữ lúc trước một thân áo váy vàng nhạt, nay đã đổi thành một thân đồ đỏ, cô ngồi trước gương đồng, hỉ bà đang giúp cô chải tóc: "Một chải suôn sẻ suốt đời, hai chải đầu bạc răng long, ba chải con cháu đầy đàn..."
Cô gái cúi đầu, ngượng ngùng cười, tầm mắt thoáng qua liếc đến một chiếc trâm cài.
Cô ngẩn người, cầm chiếc trâm cài lên.
Trong mơ hồ, cô nhớ đến lần đầu tiên gặp gỡ của mình cùng chủ nhân của chiếc trâm này ——
Hôm đó, cô đẩy cửa ra.
Ánh sáng rực rỡ rơi xuống.
Thanh niên ngẩng đầu, mái tóc dài màu trắng xõa tung trên vai, lông mi người kia hơi ngước lên, tựa như hoa tuyết phủ trên đỉnh núi, tô thêm sắc trắng cho khuôn mặt đối phương.
Video tắt phụt đi.
Tô Khê: ? ? ?
Tô Khê: Hết rồi á hả? ? ?
Cô khựng lại vài giây, không nhịn được bật lại trailer xem thêm lần nữa.
Mà cảnh tượng giống như vậy, vào lúc này, không chỉ có mình Tô Khê, nó còn đang không ngừng diễn ra ở những nơi khác nữa.
Vốn chỉ định xem thử một phát, nhưng trailer này cứ như có ma lực vậy, Tô Khê căn bản là không thể ngừng lại được, cô xem hết lần này đến lần khác, chờ lúc mở lại nhóm chat, ứng dụng đã báo có 999+ tin mới chưa đọc.
Tất cả đều không ngoại lệ, toàn bộ là lời khen ngợi dành cho trailer này.
[ Đậu má, đậu má, đậu má, đẹp quá đi! ! !]
[ Có ai để ý ánh mắt cuối cùng của cậu ấy không? Áu, vừa ngây thơ lại đau thương, vừa trong sáng lại sạch sẽ? Không phải, mị đang nói cái gì đây? ? ?]
[ Tui biết, tui get được rồi! Tui có đọc nguyên tác của "Phù Dung", ánh mắt này của cậu ấy quá chuẩn luôn, thật sự chuẩn lắm luôn ấy, lúc ấy tui nhìn một cái đã bị hút vào rồi!]
[ Chỉ một ánh mắt như vậy thôi mà đã có sức hút như vậy rồi, tôi đột nhiên cảm thấy chúng ta có thể mong đợi vào khả năng diễn xuất của Hề Gia Vận chút đó! ? ? ?]
[ Thím nói chí phở! ! !]
Tô Khê cũng nhắn lại: [ Hình như tôi nghe thấy tiếng mặt chúng ta bị vỗ bép một cái...]
Đây còn không phải bị vả mặt à?
Cảnh quay cuối cùng, ngoại trừ phải kinh ngạc vì vẻ đẹp của Hề Gia Vận, thì ánh mắt cậu thực sự rất sâu sắc, ngay cả người chưa từng xem nguyên tác của "Phù Dung" như Tô Khê mà cảm xúc cũng bị kéo theo, sinh ra sự đồng cảm với nhân vật này.
Ánh mắt Hề Gia Vận quá hấp dẫn rồi!
Ngay cả ánh mắt cũng có thể diễn, kỹ năng diễn xuất có thể kém được sao!?
Nghĩ như thế, Tô Khê bèn quay về Weibo, tìm tài khoản của Hề Gia Vận, không chút chần chờ ấn theo dõi.
Có người kỹ năng diễn xuất sẽ tỷ lệ nghịch với vẻ bề ngoài, nhưng người này nhất định không phải là Hề Gia Vận.
Tô Khê dám khẳng định, cậu diễn viên Hề Gia Vận này, nhất định sẽ không làm người ta phải thất vọng!
Mà hôm đó, không có bất ngờ gì, Weibo lại có thêm hot search mới.
# "Phù Dung" công bố trailer cá nhân của Tạ Yếm #
# Đôi mắt của Hề Gia Vận cũng đang diễn #
# Nhan sắc tỷ lệ thuận với kỹ năng diễn xuất #
Ngoài ra, Weibo của Cloud Pay cũng đăng một bài viết mới.
[ Cloud Pay: Lễ bốc thăm trúng thưởng cá Koi may mắn hàng năm đã kết thúc, sau khi thảo luận, Cloud quyết định lễ trao giải lần này sẽ tiến hành phát sóng trực tiếp, dù sao một người vui không bằng nhiều người cùng vui. Mọi người có muốn biết sự khác biệt của mình và cá Koi may mắn là gì không? Có muốn được ở khoảng cách gần cảm thụ niềm vui của cá Koi hay không? Ngày mai lúc 14:30, mời mọi người tới xem chương trình phát sóng trực tiếp lễ trao giải của Cloud Pay nha, không gặp không về!
P.s: Lần này còn có cả khách mời bí mật nữa đó.]
________________________
Tác giả có lời muốn nói: Sau buổi phát sóng trực tiếp, giám đốc Phó sẽ nuốt luôn hai từ "Không cần thiết" và "Không cần" trong từ điển của mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.