🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Nhật Nhật (@yuukute)
Thật bất ngờ, thật không thể tin nổi.
Tuy đạo diễn Tống và phó đạo diễn như vừa bị vả vào mặt, nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng. Đạo diễn Tống lập tức vỗ tay nói: "Chính là cậu, nhân vật Tạ Yếm này, cậu diễn!"
Phó đạo diễn lại càng không thể hiểu nổi, sao Hề Gia Vận ra mắt bốn năm rồi mà vẫn không nổi tiếng, ngoại hình của cậu rất nổi bật, rất hiếm có, lại còn tỷ lệ thuận với kỹ năng diễn nữa. Phó đạo diễn không nhịn được, gặng hỏi thêm một lần nữa: "Tiểu Gia này, cậu thật sự đã ra mắt bốn năm rồi à?"
Hề Gia Vận: "... Thật đấy ạ."
Phó đạo diễn vẫn cảm thấy không thể tin nổi, "Sao có thể như thế được?"
Hề Gia Vận nghĩ một chút rồi đáp, "Chắc là do vận may của cháu không được tốt lắm."
Đạo diễn Tống trái lại có biết một ít thông tin bên trong, vẻ mặt không biết giải thích thế nào cho đúng, nói: "Công ty quản lý của cậu ấy là TTL, người đại diện không có tài nguyên tốt, hơn nữa thực sự là... Vận may của Tiểu Gia cũng kém thật."
Phó đạo diễn hiểu ra. Người ta vẫn nói, hot dựa vào nâng, nổi tiếng dựa vào số, mà công ty TTL kia đúng là quá nhỏ, không nâng được người cũng phải, vận may của Hề Gia Vận lại không tốt, đã thế trong giới giải trí này vận may và cơ hội lại là hai yếu tố vô cùng quan trọng.
Ông lắc lắc đầu, thực lòng nói: "Tiểu Gia này, cậu đừng có nản lòng. Cậu chỉ cần giữ vừng trạng thái như vừa rồi, quay xong bộ phim này, cho dù không thể hot cũng coi như có chút tiếng tăm, vậy cũng được rồi."
Hề Gia Vận mỉm cười, không quá để tâm nói, "Vâng, cháu sẽ cố gắng ạ."
Nam số ba của "Phù Dung" cứ thế là được quyết định, Hề Gia Vận ký hợp đồng, đạo diễn Tống dặn dò cậu: "Đêm nay cậu chuyển về khách sạn ở đi, nghỉ ngơi cho thật tốt, sáng sớm mai trước khi quay sẽ chụp bổ sung tạo hình nhân vật cho cậu."
Hề Gia Vận gật đầu, "Vâng ạ."
Đạo diễn Tống đưa cho cậu thẻ phòng, Hề Gia Vận nhận lấy cất kỹ, sau đó đi ra khỏi phim trường, không thấy bóng dáng Thôi Xán Xán đâu, Hề Gia Vận đoán là cô không tìm được chỗ đỗ xe, bèn gọi điện cho cô.
Đúng như dự đoán, Thôi Xán Xán vừa nhận máy, đã lập tức bắt đầu phàn nàn, "Alo? Gia Gia, có chuyện gì vậy? Chị hãy còn đang tìm chỗ đậu xe đây, cái khu quỷ quái này đang quy hoạch lại, bọn họ đang xới tung bãi đỗ xe lên để trông cây xanh hóa rồi..."
Hề Gia Vận nói: "Em lấy được vai diễn rồi."
Thôi Xán Xán đang nói tức khắc im bặt, thiếu chút nữa còn cắn trúng luôn đầu lưỡi của mình, "Cái gì cơ? Lấy được cái gì —— Vai nam số ba kia á!?"
Hề Gia Vận: "Vâng."
Thôi Xán Xán phấn khởi hét ầm lên, "Gia Gia, cậu đổi vận rồi, tuyệt đối là đổi vận rồi!"
Hề Gia Vận không quá chắc chắn nói: "Chắc thế ạ."
Thôi Xán Xán kích động đến độ nói chuyện câu trước câu sau không ăn nhập gì với nhau, "Nam số ba so với nam số mười tám trước đó thì tốt hơn lắm lắm luôn. Đội ơn kim chủ ba ba đã nhét người, đội ơn có người chen chân cướp vai, Gia Gia, lần này chúng ta nhất định sẽ hot, trở thành niềm hy vọng của TTL!"
Hề Gia Vận: "..."
Thôi Xán Xán chính là như vậy, hay thích nghĩ quá lên, không ứng tuyển vào Lenovo quả thực là một tổn thất lớn lao cho doanh nghiệp. Hề Gia Vận không nhịn được nhắc nhở Thôi Xán Xán: "TTL đã đóng cửa rồi chị."
Thôi Xán Xán nghẹn lại, "Ờ, đúng rồi. Ầy... Cơ hội này mà đến sớm một chút, thì giám đốc Cao đã không quyết định giải thể công ty rồi."
Hề Gia Vận nghĩ thoáng ra, "May mắn, có là tốt rồi."
Thôi Xán Xán nghĩ thế cũng phải, có còn hơn không. Cô lại hỏi: "Gia Gia, công ty của chúng ta đóng cửa rồi, hợp đồng lúc trước cũng không còn giá trị nữa, cậu có phải là nên ký với một công ty khác không?"
Ký thì chắc chắn phải ký, nhưng kiểu chìm nghỉm như cậu, muốn tìm một công ty đáng tin cũng không phải dễ dàng gì, Hề Gia Vận bèn nói: "Trước cứ quay xong bộ phim này đã, còn lại nói sau đi."
Thôi Xán Xán lại bắt đầu suy nghĩ miên man: "Vậy cũng được. Nói không chừng tiềm năng của cậu sẽ được người ta phát hiện ra, ba công ty giải trí lớn nhất là —— Tinh Quang, Tụ Mỹ và Vạn Tượng sẽ vì muốn cướp cậu về dưới trướng mà ra tay đánh nhau cũng nên!"
Hề Gia Vận: "?"
Hề Gia Vận: "... Chị, chị sống lại đi."
*
Đầu giờ chiều, Hề Gia Vận về nhà trước một chuyến, cậu thu dọn vali mang đến khách sạn trước, sau đó mới ở trong phòng xem lại kịch bản, chủ yếu là xem những phân đoạn có liên quan đến Tạ Yếm.
Xem một hồi, Hề Gia Vận không khỏi nhớ đến giấc mơ kia của mình.
Cậu có thể lấy được vai nam số ba này, gần như chính là nhờ có giấc mơ đó, tựa như một lần chìm vào trong cảm xúc của nhân vật mà mình sắm vai, Hề Gia Vận ở trong mơ biến thành một con Kỳ Lân màu đen.
Nhưng mà...
Kỳ Lân màu đen.
Bé Kỳ Lân bên trong "Vườn Trẻ Thần Thú" không phải cũng là một con Kỳ Lân màu đen sao?
Liệu có phải hai ngày nay cậu chơi game nhiều quá, cho nên mới mơ như vậy hay không?
Nghĩ thế, Hề Gia Vận bỏ kịch bản xuống, mở giao diện trò chơi ra.
Vừa kết nối xong, màn hình trò chơi đã bật ra một hàng chữ.
[Tình huống khẩn cấp! Bé Kỳ Lân bị ốm rồi!]
Bị ốm?
Hề Gia Vận chạm vào màn hình, thông báo nhắc nhở của game biến mất, cậu nhìn thấy bé con Kỳ Lân kia đang ủ rũ co thành một cục trong màn hình, có lẽ là nhận ra Hề Gia Vận đến, nó chỉ ngẩng đầu lên một cái, nhưng chưa được vài giây lại bơ phờ gục xuống, cái đuôi nôn nóng phất qua phất lại.
Hề Gia Vận thử tương tác cùng nó, cậu chọn vào kỹ năng "Vuốt ve", nhưng nhóc Kỳ Lân kia lại không phối hợp, tránh qua một bên không cho cậu đụng vào, dáng vẻ trông rất không thoải mái.
Hề Gia Vận chỉ đành từ bỏ ý định, cậu nhẹ giọng hỏi: "Con bị sao vậy?"
Bé con Kỳ Lân không thể trả lời, nhưng giao diện trò chơi lại đưa ra nhắc nhở.
Bên dưới góc phải của màn hình hiện lên một cái dấu chấm than, Hề Gia Vận nhấp vào tùy chọn ở đó.
[Khẩn cấp: Chẩn đoán bệnh: Bé Kỳ Lân hôm nay ăn quá nhiều trái cây, gây ra tình trạng khó tiêu, yêu cầu nhân viên nuôi dưỡng nghĩ cách giúp nâng cao chỉ số khỏe mạnh của thú con.
Chỉ số khỏe mạnh hiện có: 49
*Lưu ý: Mốc bình thường của chỉ số khỏe mạnh là 60.]
Hề Gia Vận: "..."
Nguyên nhân khiến trong người không khỏe là do... Ăn quá nhiều.
Cậu có chút dở khóc dở cười, nhưng nghĩ đến thiết lập mà trò chơi đặt ra —— Bé con Kỳ Lân này là "Dị thú" bị đồng loại xua đuổi cho nên mới phải tời Vườn Trẻ. Nếu trò chơi có phần tiền truyện thì chắc trải nghiệm của nó có lẽ sẽ giống như giấc mơ của Hề Gia Vận, nó ăn uống không kiềm chế như vậy cũng là vì trước đây thường xuyên bị đói bụng, Hề Gia Vận cảm thấy đau lòng cho nhóc con này.
Đóng lại khung mô tả, Hề Gia Vận liếc nhìn chỗ lương thực dự trữ của nhóc Kỳ Lân, để nâng cao giá trị khỏe mạnh cần phải kiểm soát việc ăn uống của nhóc con này, mấy trái cây đó phải tịch thu hết.
Cậu nhặt một trái nhóc Kỳ Lân còn chưa ăn xong lên.
Nhưng Hề Gia Vận vừa mới chạm vào, nhóc Kỳ Lân kia đã duỗi móng vuốt đè trái đó lại, dáng vẻ rất che chở đồ ăn của mình. Hề Gia Vận không để ý đến nó, ấn vào tùy chọn "Cất giữ", vì thế trái cây đang ở dưới móng vuốt của Kỳ Lân nhỏ lập tức biến mất không thấy đâu nữa, thấy thế cái đuôi của nhóc con kia càng nôn nóng vung vẩy qua lại.
[Bé Kỳ Lân không vui.]
[Điểm thiện cảm cảu bé Kỳ Lân với bạn -1 (Điểm thiện cảm hiện có: 24)]
Hề Gia Vận: "..."
Rất là chân thực.
Nhưng cho dù điểm thiện cảm bị trừ, Hề Gia Vận vẫn phải thu lại hết chỗ trái cây kia đi, cậu vừa ấn chọn vào một trái, đang định ấn "Cất giữ" thêm một lần nữa, thì bé Kỳ Lân nhỏ bất chợt nhào về phía cậu, há miệng cắn.
[Bé Kỳ Lân cắn bạn một phát.]
[Bé Kỳ Lân rất tức giận, nhanh đi dỗ bé!]
[Điểm thiện cảm của bé Kỳ Lân với bạn -1 (Điểm thiện cảm hiện có: 23)]
Hề Gia Vận: "..."
Cậu đã bị cắn thì chớ, lại còn phải đi dỗ dành cái đứa nhóc cầm đầu, quá đáng vậy.
Hề Gia Vận định nói gì đó, cậu tắt thông báo nhắc nhở của trò chơi đi, nhưng lại thấy nhóc Kỳ Lân bên trong đang bất an mở to mắt, có vẻ nó biết mình không nên cắn người như vậy, khiếp đảm lùi về phía sau vài bước, thái độ cảnh giác cùng đề phòng vốn đã buông lỏng lại một lần nữa được nhấc lên.
Cắn người là nó, sợ hãi cũng là nó.
Hề Gia Vận nhất thời cảm thấy độ thiện cảm mình cày kéo từ hôm bữa đến trờ đã bị quét sạch xuống bằng 0. Cậu có chút bó tay bất lực, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác mềm lòng, cậu nói với bé con Kỳ Lân kia: "Con có thể cắn được chú, nhưng chú đâu thể vọt qua màn hình để cắn con, con sợ gì chứ?"
Nhóc Kỳ Lân kia vẫn căng thẳng quan sát cậu.
Hề Gia Vận thấy nó như vậy, bèn giả bộ muốn lấy trái cây tiếp, nhóc Kỳ Lân lập tức có động tác, muốn ngăn cản, nhưng động tác của nó lại đột nhiên cứng đờ, móng vuốt đập lên màn hình, để lộ ra đệm thịt màu cà phê bên dưới, trông vừa mềm vừa co giãn.
Hề Gia Vận: "..."
Đáng ghét.
Là một người cuồng đệm thịt, Hề Gia Vận nhịn không được di chuyển ngón tay, cách màn hình đụng một cái, Kỳ Lân nhỏ vội vàng rụt móng vuốt về, tiếp tục bất an nhìn cậu.
Hề Gia Vận có chút tiếc nuối, nhưng mà cậu lại thấy thái độ của bé Kỳ Lân lần này có chút khác thường. Đúng lúc này, nhóc Kỳ Lân gom mớ trái cây mình tích trữ vào trong ngực, sau đó hít sâu một cái, lưu luyến không nỡ mà đưa hết cho Hề Gia Vận.
Cùng lúc đó, giao diện trò chơi hiện ra thông báo nhắc nhở.
[Bé Kỳ Lân giao hết trái cây của mình ra.]
[ Bé Kỳ Lân sợ bạn sẽ đuổi mình đi, bé hứa sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ cắn bạn nữa.]
Hề Gia Vận: "?"
Cái gì đây trời?
Cậu bị cắn nhưng mà hoàn toàn không tức giận, huống hồ nhóc Kỳ Lân này đâu có cắn được cậu thật, Hề Gia Vận nhìn thông báo mà vừa buồn cười, vừa thấy đau lòng, "Con làm sao vậy? Chú không muốn trái cây của con."
Bé Kỳ Lân vừa nghe thế thì mở to hai mắt hoang mang, sau đó cúi đầu ũ rũ, trông vô cùng đáng thương.
Hề Gia Vận cuối cùng cũng hiểu được nhóc Kỳ Lân là có chuyện gì, cậu ngẫm nghĩ một lúc, không thu trái cây lại nữa mà quay sang giải thích cho nhóc con kia hiểu: "Con bây giờ đang bị ốm, phải khống chế lượng thức ăn, cho nên chú mới thu trái cây của con lại."
Cậu dừng một chút rồi nói tiếp: "Nếu con không muốn, vậy chú không thu nữa, nhưng con phải đồng ý với chú là không thể tùy tiện ăn uống vô tội vạ nữa, như vậy có được không?"
Bé Kỳ Lân ngẩn ra, ngốc ngốc ngẩng đầu lên, Hề Gia Vận không nhịn được nhẹ nhàng chọc chọc nhóc con này, "Chú không phải đã nói với con rồi sao? Chú là nhân viên chăm sóc, là phiếu cơm dài hạn của con, cho nên con có thể tùy ý hơn cũng được. Chỉ là cắn có một phát thôi mà, không sao hết, huống chi cũng tại chú không nói rõ với con trước, là lỗi của chú, sao lại đuổi con đi được chứ?"
Bé Kỳ Lân bị chọc một cái lại lui một bước, chọc một cái lại lui một bước, mãi đến khi nó lùi tới sát rìa màn hình, Hề Gia Vận mới thôi không trêu nó nữa, "Con là thú ảo, nuôi con không phải lo lắng bận tâm gì, thoải mái hơn nhiều, lại còn không cần phải quét tước vệ sinh. Thú ảo dễ thương như con, sao chú lại nỡ đuổi con đi chứ?"
Thanh âm cậu rất nhẹ, cũng rất dịu dàng, bé Kỳ Lân ngây ngốc mà nghe.
Trong lòng nó có một loại cảm giác rất xa lạ.
Xưa nay chưa từng có ai nói với nó như vậy, bởi vì nó là quái vật, quái vật màu đen.
Trước kia nó luôn trốn trong hang đá tối tăm không có ánh mắt trời, đầm lầy mục nát dơ bẩn mới là nơi nó nên đến. Sự sợ hãi hay chán ghét của nó đều không quan trọng, nó giống như con chuột dưới cống ngầm, chỉ có thể từ khe hở trên đá nhìn được một vài tia sáng mặt trời. Nó thậm chí còn không xứng đáng đứng dưới ánh nắng.
Nhưng lại có một ngày, khi thân thể nó khó chịu sẽ có người nhận ra, khi nó bất an sẽ được người dỗ dành.
Người kia còn nói, nó rất đáng yêu.
Tựa như một ngôi sao rơi xuống khe sâu dưới đại dương, thắp sáng hòn đảo nhỏ hoang tàn mờ ảo.
Bé Kỳ Lân muốn khóc.
Không phải vì đau khổ mà vì cuối cùng nó cũng được đối tốt, được nhận sự quan tâm đầu tiên và cũng là duy nhất trong đời, giống như đang trôi nổi giữa đại dương thì bắt được một khúc cây để bám víu.
Kỳ Lân nhỏ cúi đầu, len lén lau nước mắt của mình.
Hề Gia Vận lại khiếp sợ nhìn màn hình thông báo.
[Độ thiện cảm của bé Kỳ Lân với bạn +15 (Điểm thiện cảm hiện có: 38)]
[Chỉ số khỏe mạnh của bé Kỳ Lân +1 (Chỉ số khỏe mạnh hiện có: 50)]
Điểm thiện cảm tăng một phát 15 điểm, còn được thêm một điểm giá trị khỏe mạnh. Hề Gia Vận nghĩ xem vừa rồi mình có làm cái gì không, nhưng hình như cậu chỉ giải thích có mấy câu, sau đó còn tranh thủ nhân cơ hội chọc nhóc Kỳ Lân kia mấy cái để trêu nó thôi mà.
Cậu trở về giao diện game, bé con Kỳ Lân kia vẫn đang ngồi ở chỗ cũ, nhưng trạng thái của nó rõ ràng đã tốt hơn nhiều, thậm chí còn dùng đuôi chậm rãi cọ lên cái gì đó, nhẹ nhàng cuốn lên.
Mà chỗ đuôi bé con đang cuốn lấy, chính là chỗ màn hình là tay Hề Gia Vận đang chạm lên.
[Bé Kỳ Lân nhẹ nhàng cọ bạn một cái.]
[Bạn nhận được chúc phúc từ bé Kỳ Lân.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.