Du Phi vui vẻ bưng hai chữ "thần giữ cửa" về nhà treo lên cửa, Minh Bảo Yến mang bùa đào đến cho Mạnh lão phu nhân, chỉ đưa cho cô hầu gái ngốc nghếch kia, nói là làm từ cành đào của nhà họ Mạnh.
Lúc đó Mạnh lão phu nhân không có phản ứng gì, chỉ là mấy ngày sau đó, mấy người nông dân kia lên núi chặt củi, luôn ném vào trong tường mấy bó củi.
Vệ Đại tẩu nhìn thấy một lần, miệng lại phun ra nhiều lời khó nghe, may mà cành lá trên cây đào trên núi đã bị đánh gãy hết, ba người nông dân kia cũng không đi qua bên này nữa, những lời bà ta nói trở nên vô căn cứ, nói ra cũng chỉ tan theo gió.
Cây lê sau nhà cũng kết những quả lê xanh nhỏ, Minh Bảo Cẩm ngồi trên cành cây to, nhe răng trợn mắt bẻ cành nhỏ.
Bẻ, bẻ, không bẻ được.
Cô đành phải nhờ các tỷ tỷ chuyển bàn đến, đứng trên đó chặt bỏ một số quả nhỏ, quả dị hình.
"Cứ chờ xem, loại lê xanh này ngon lắm, giòn ngọt, chỉ là hơi cứng thôi." Lam Phán Hiểu ngẩng đầu nhìn cây lê nói.
Minh Bảo Thanh nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên gương mặt Lam Phán Hiểu, mơ hồ nhớ ra bà từng nhận được một giỏ lê nhỏ, nói là từ trang trại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nu-quyen-hau-phu-bi-giang-lam-thuong-dan/3727398/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.