Món trứng cỏ tím hôm đó rất ngon, giống hệt như mùi vị mà Du Phi nhớ mẹ mình đã làm, thỉnh thoảng cậu ấy vẫn nhớ đến mùi vị này.
Nghe Minh Bảo Cẩm kể chuyện Chu Di dẫn Minh Bảo San bỏ đi, Du Phi vừa cúi đầu bẻ ngọn rau húng, vừa nói: “Sao phải lén lút bỏ đi? Không thể nói rõ ràng sao?”
“Còn mang theo một ít đồ vật giá trị nữa.” Minh Bảo Cẩm lấp l.i.ế.m chuyện con cá vàng.
“A. Vậy là trộm rồi.” Du Phi nắm đầy một nắm, ném vào sọt sau lưng.
Minh Bảo Cẩm không nói tiếp, chung quy vẫn không nhẫn tâm gán chữ “trộm” lên người Minh Bảo San.
Gà con trong nhà đã đến lúc có thể ăn rau ăn cám, Minh Bảo Cẩm cũng giống như Du Phi, mỗi ngày ra ngoài đều phải mang thức ăn về cho chúng ăn.
Gánh nặng của Du Phi còn nặng hơn, nuôi vịt nuôi lợn đều là việc của cậu ấy, nhưng Minh Bảo Cẩm chưa từng thấy cậu ấy mệt mỏi, vừa chơi đùa vừa làm xong việc.
“Có cần siêng năng như vậy không, ông nội cậu cũng không ăn được bao nhiêu, không phải nói mấy mẫu ruộng nhà cậu bán được kha khá tiền sao? Sao vậy? Không nỡ tiêu, để dành cưới cô nương này hả?”
Minh Bảo Cẩm nghe tiếng nhìn về phía sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nu-quyen-hau-phu-bi-giang-lam-thuong-dan/3727380/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.