“Ai bảo hôm nay vận khí của cô không tốt chứ?” Nghiêm Quan nói một câu rất đáng ghét, vỗ vỗ trán ngựa, xoay người lại nhìn đám người.
Lý trưởng nhìn trái nhìn phải, phát hiện mọi người đều lùi lại một bước, thầm mắng không thôi, nặn ra nụ cười nói: “Nghe nói tối qua nhà Lam nương tử gặp trộm, ta đặc biệt đến xem thử.”
Minh Bảo Thanh nhìn Minh Bảo Yến, chỉ thấy nàng khẽ lắc đầu, lại hỏi Lam Phán Hiểu: “Mẹ, đã lấy được thư hồi âm chưa?”
Lam Phán Hiểu khó khăn lắm mới hồi phục lại một chút, nghe nàng hỏi như vậy, vội vàng lấy thư hồi âm từ trong lòng ra, nói: “Lấy được rồi.”
Minh Bảo Yến bước nhanh tới nhận lấy thư, mở phong bì ra liếc mắt đọc qua một lượt, chữ viết trên thư ngay ngắn sạch sẽ, dùng từ ngắn gọn, nhưng mỗi câu đều là những gì Minh Bảo Yến muốn nhìn thấy.
Nàng ngẩng đầu nhìn Vệ đại tẩu, nói: “Vệ đại tẩu có biết chữ không?”
Mặt Vệ đại tẩu trắng bệch rồi lại đỏ bừng, Minh Bảo Yến thu tay về, che môi bằng phong bì, nói: “Ta quên mất, Vệ đại tẩu không biết chữ, nếu không sao có thể ngay cả chữ ‘Lam’ to như vậy cũng không nhìn thấy, làm ầm ĩ lên nhiều chuyện như vậy.”
Nói xong, nàng đưa phong bì cho lý trưởng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nu-quyen-hau-phu-bi-giang-lam-thuong-dan/3727354/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.