“Lớn rắm á.” Chân Xanh không nói hai lời nhét quả trứng vào tay Minh Bảo Cẩm, lại nói: “Ông ta mỗi lần ăn trứng xong là sẽ xì hơi.”
Lão trượng tức giận cầm cây chổi ném qua, Chân Xanh tay vẫn đang đặt trên cổ tay Minh Bảo Cẩm, theo bản năng kéo nàng chạy ra ngoài.
Lam Phán Hiểu nhịn cười đến vất vả, lão trượng mắng vài câu, cũng cười, lắc đầu nói: “Thằng nhóc hỗn xược!”
Khi Lam Phán Hiểu cầm mấy bát hạt giống đi ra, Minh Bảo Cẩm đang ngồi ăn trứng cùng Chân Xanh bên bờ mương.
Trứng của Chân Xanh đã ăn hết từ lâu, cậu bé cũng không thèm nửa quả trứng còn lại trong tay Minh Bảo Cẩm, nắm lấy vỏ trứng, nhảy nhót chạy ra ruộng, rắc vỏ trứng xuống ruộng.
“Chim nhỏ màu xanh.” Lam Phán Hiểu nắm tay Minh Bảo Cẩm, dịu dàng nói: “Chúng ta về trước đây, cám ơn cá của cháu nhé.”
Chân Xanh vội vàng chạy lại, đứng chân trần trong mương nước nông, ngẩng mặt nhìn hai người một lớn một nhỏ bên đường.
“Ngày mai cháu lại đi bắt, lại mang đến cho hai người, hai người ở đâu?”
“Không cần đâu, không thể cứ nhận không như vậy, bảo ông cháu đem bán đi.” Lam Phán Hiểu vội vàng nói.
“Ở kia kìa.” Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nu-quyen-hau-phu-bi-giang-lam-thuong-dan/3727316/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.