“Trồng một năm cỏ bấc, năm sau có thể trồng lúa, thay phiên nhau.” Ông ấy nghiêm túc nhìn Lam Phán Hiểu, mà Lam Phán Hiểu như học sinh lơ đãng bị thầy giáo bắt gặp, ấp úng nói: “Cảm ơn ngài đã chu đáo như vậy, Tứ nương, mau, mau về nhà lấy bát để đựng hạt giống.”
Minh Bảo Cẩm gật đầu, nhanh chóng chạy ra ngoài, không ngờ đụng phải thứ gì đó, một mùi bùn tanh nồng nặc.
“Á!” Minh Bảo Cẩm ngã xuống đất, hơi đau.
“Tứ nương!” “Chân Xanh!”
Minh Bảo Cẩm cũng không phải yếu ớt như vậy, chưa đợi Lam Phán Hiểu đỡ nàng, đã vùng vẫy bò dậy, sờ sờ bùn đất dính trên mặt, khó hiểu nhìn đứa bé người đầy bùn trước mặt cao hơn nàng nửa cái đầu, đang chớp chớp đôi mắt to đen láy.
Điều khiến Minh Bảo Cẩm kinh ngạc hơn nữa là, trên hai tay cậu bé cầm đầy cá bị buộc miệng bằng rơm rạ, bảy tám con, vẫn còn tươi sống nhảy nhót.
“Oa!” Minh Bảo Cẩm thấy thật thần kỳ, không nhịn được kêu lên một tiếng.
“Ngươi là ai?” Đứa bé người đầy bùn lên tiếng, nhưng nghe có vẻ hơi kỳ lạ.
Lam Phán Hiểu lau bùn đất trên mặt Minh Bảo Cẩm, tiện thể liếc nhìn cậu bé.
Đứa bé người đầy bùn thấy bà ấy nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nu-quyen-hau-phu-bi-giang-lam-thuong-dan/3727314/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.