“Lần sau con không ăn nữa, để dành cho bà.” Cuối cùng nàng cũng nghĩ ra một cách hay, dám ngẩng đầu nhìn lão Miêu Di.
“Hô hô.” Lão Miêu Di chắc là đang cười, nói: “Tưởng gì ghê gớm! Hôm nay con không ăn, ngày mai ta không ăn, chi bằng lấy trứng ấp gà, nuôi gà để nó đẻ trứng, như thế mới có đường sống!”
Minh Bảo Cẩm nghe mà ngẩn người, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh, nói: “Ấp trứng nuôi gà con?”
“Ừa.” Lão Miêu Di vỗ vỗ má nàng: “Nuôi nhiều gà, mỗi ngày đẻ một quả, ngày nào cũng được ăn trứng.”
Nếu như trước đây, ai thèm để mấy quả trứng vào mắt?
Chu Di tuy xuất thân thấp kém, nhưng dù sao cũng sinh được một đứa con gái, ở Hầu phủ không đến nỗi không có trứng mà ăn.
Dạo này bà ta thật sự sống qua ngày bằng cách nhịn đói, ngay cả cơm ngon cũng chưa được ăn, huống chi là trứng.
Hôm qua sau khi chia bát canh trứng với Minh Bảo San, miệng bà ta càng thêm thèm, cứ nghĩ đến hai rổ trứng chỉ để hai người họ chia nhau bốn quả, trong lòng Chu Di trào dâng một cỗ hận thù, người ta nói yêu sinh hận, ghen sinh hận, không ngờ thèm ăn mà cũng sinh ra hận ghê gớm như vậy, khiến Chu Di tỉnh dậy từ sáng sớm tinh mơ, lén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nu-quyen-hau-phu-bi-giang-lam-thuong-dan/3727309/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.