Trong số những người này, chỉ có Minh Bảo Cẩm là hài lòng với những thứ mang về.
“Không có một đồng nào sao?” Chu di nương vẻ mặt khó tin, lục lọi trong giỏ sọt, “Ít nhất cũng phải cho mấy quan tiền chứ? Sai người đi một chuyến, nói nhảm cả đêm trời? Chỉ mang về được mấy quả trứng?”
Bị bà ta lục lọi, trứng gà đã vỡ mất bốn quả, Lam Phán Hiểu xót xa nhặt ra bỏ vào bát, nói: “Nhỏ giọng chút, trong lòng Nguyên Nương đã rất khó chịu rồi.”
Chu di nương đảo mắt, hỏi Minh Bảo Cẩm: “Đại tỷ con và cậu mợ đã nói gì? Con có nghe thấy không? Có phải đã đưa tiền cho nó riêng rồi không?”
Lam Phán Hiểu bất mãn liếc nhìn Chu di nương, Minh Bảo Cẩm vừa gật đầu vừa lắc đầu, nói: “Lúc nói đến chuyện gì đó liên quan đến thư thì con đã đi ngủ rồi.”
“Ngủ ngủ ngủ, đầu thai làm heo à?!” Chu di nương nhíu mày.
Lam Phán Hiểu ngồi xổm xuống nhóm lửa, hỏi: “Thư gì?”
Minh Bảo Cẩm suy nghĩ hồi lâu, nói: “Lâm Tam Lang.”
Lam Phán Hiểu đang khuấy trứng khựng lại, Chu di nương lại dùng khuỷu tay huých nhẹ vào bà ta, Lam Phán Hiểu bất đắc dĩ nhìn bà ta một cái, nói: “Nhìn dáng vẻ của Nguyên Nương, Lâm Tam Lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nu-quyen-hau-phu-bi-giang-lam-thuong-dan/3727307/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.