Trong lòng Vương thị bốc hỏa, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ lo lắng đau lòng, nói: “Hiện tại là lúc nên mỗi người tự lo cho cuộc sống của mình, mẹ kế của con cũng chỉ hơn con năm sáu tuổi, tuổi xuân đang phơi phới, bà ta có thể chịu đựng được sao? Mấy đứa em gái của con, nếu muốn gả vào nhà tốt, chắc chắn phải có của hồi môn, nhà chúng ta nếu có tiền của cho các con, sao không cho hết cho con? Nếu phải gả thấp, chi bằng con sớm dứt bỏ đi, sao phải để trong lòng, tự làm mình khổ sở?”
Minh Bảo Thanh cụp mắt né tránh ánh nhìn, chỉ nói: “Con không thể, không thể...”
Vương thị thở dài thườn thượt, suy đoán tâm tư của Minh Bảo Thanh, nói: “Tứ nương tuy nhìn có vẻ đáng yêu, tuổi còn nhỏ, chưa từng trải sự đời, ít người biết đến nó. Nếu con lo lắng, ngày mai ta sẽ đưa nó về, cho nó làm bạn với Tiểu Thất cũng được.”
Minh Bảo Thanh im lặng một lúc lâu, nhẹ giọng hỏi: “Làm nha hoàn cho Tiểu Thất sao?”
Một câu ‘không biết điều’ suýt nữa đã bật ra khỏi miệng, Vương thị nhịn xuống, nhưng cuối cùng vẫn không giấu nổi vẻ chế nhạo: “Tiểu Thất là con gái ruột của ta, làm nha hoàn cho nó thì sao chứ? Một đứa con gái do nha hoàn trèo lên giường sinh ra, vốn dĩ cũng không thể lên mặt được! Hơn nữa mẹ ruột của Nhị nương là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nu-quyen-hau-phu-bi-giang-lam-thuong-dan/3727305/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.