Loại đồ như chiếu rơm này, Minh Bảo Thanh ước chừng chỉ giẫm lên khi trời mưa qua vũng nước. 
  
  
  
Minh Bảo Thanh lắc đầu. 
  
  
  
Lam Phán Hiểu ôm một bó rơm từ đống củi trong bếp trải trên đất, trải chiếu lên trên, lại từ phòng chính chuyển một cái bàn nhỏ, một cái ghế đẩu vào phòng nhỏ của Minh Bảo Thanh, đặt cái bọc nhỏ của Minh Bảo Thanh lên chiếu làm gối. 
  
  
  
Bà nhẹ nhàng vỗ vỗ chiếu rơm, nói: "Nguyên Nương, con ngồi thử xem." 
  
  
  
Minh Bảo Thanh cẩn thận và chậm rãi ngồi xuống, có cảm giác hụt hẫng và hồi hộp, nhưng rất nhanh, mặt đất truyền đến cảm giác vững chắc. 
  
  
  
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, không còn giả vờ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra nữa, mặc cho một cảm xúc chán nản và suy sụp tràn đến. 
  
  
  
Đêm nay, mọi người đều mặc nguyên quần áo ngủ, tùy tiện cuộn tròn trên chiếu giường ghế dựa mà ngủ. 
  
  
  
Đất lạnh chiếu mỏng, cộng thêm Minh Bảo Thanh tâm sự nặng nề, căn bản không ngủ được. 
  
  
  
Tuy rằng nàng đã vượt qua một trận tâm loạn như ma, nhưng vẫn còn cách xa sự bình tĩnh. 
  
  
  
Những ngày này từ trên mây rơi xuống bùn lầy, đủ loại mảnh vỡ lướt qua trong đầu, khiến nàng đầu váng mắt hoa, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nu-quyen-hau-phu-bi-giang-lam-thuong-dan/3727297/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.