Mãi vài ngày sau Thư Mẫn mới nhận ra mình đang bị biến tướng thành giam lỏng.
Hai dì điều dưỡng theo dõi bà ta từ sáng đến tối, việc ăn uống, vui chơi phóng túng đều bị khống chế. Bà ta không thể nghịch điện thoại quá lâu, không thể thức khuya. Hai người họ sẽ theo dõi việc bà ta uống thuốc mỗi ngày. Nếu bà ta muốn gọi điện thoại cho Tang La thúc giục cô đến thăm mình thì sẽ bị họ khuyên nhủ, nói cái gì mà con gái vất vả làm việc thì bà ta phải thông cảm, không có thời gian đến thăm bà ta không phải là vì bà ta sao… Phiền muốn chết! Còn Tang La dường như cũng vì có người chăm sóc bà ta rồi nên đã yên tâm, không đến thăm bà ta, thái độ như là cuối cùng cũng đã thoát khỏi bà ta rồi!
Trong tình huống này, Thư Mẫn chỉ có thể lựa chọn cách để mình “hết bệnh”. Nếu bà ta mà còn ở lại trong viện nữa thì Tang La sẽ hoàn toàn vượt ra khỏi sự khống chế của bà ta, cánh mà cứng rồi thì không biết đã bay đến chỗ nào! Bà ta đã khỏi bệnh thì tất nhiên cũng không còn lý do để ở trong viện nữa, đương nhiên có thể đường hoàng đi theo Tang La, có vô số biện pháp kìm hãm cô, khiến cô phải khổ sở. Còn Tang La thì có thể làm được gì? Nếu cô dám vứt bỏ bà ta thì bà ta sẽ tìm đến truyền thông, tham gia mấy chương trình tìm người thân. Bà ta là mẹ của Tang La, lại là Omega, ưu thế trời ban của loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nu-chinh-tinh-lai/653596/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.