Ôn Ngọc đã sinh sống với Ôn Nhu nhiều năm, rất tin cậy và biết ơn cô ta, chưa từng xâm nhập vào bộ não của cô ta để thăm dò thế giới tinh thần. Bây giờ tiến vào, anh mới phát hiện trong đầu Ôn Nhu cũng có tinh thể khác như Ngải Nặc Đức, mặc dù nó đã vỡ nát, thậm chí rất nhỏ yếu, nhưng xét theo một khía cạnh khác thì nó lại rất mạnh. Ví dụ như lúc này, nó lại mưu toàn rút tinh thần thể của Ôn Nhu ra khỏi thân xác này. Vì thế Ôn Ngọc lập tức phá hủy nó. Từ cuộc đối thoại giữa Tang La và Ngải Nặc Đức, trong lòng anh đã nghi hoặc rất nhiều, đồng thời nghĩ đến giả thiết to gan. Mà phỏng đoán của anh đã được chứng thực từ trong bộ não của Ôn Ngọc. Anh mặt lạnh như tiền nhìn Ôn Nhu sau khi tới thế giới này đã gài bẫy mình như thế nào, sau khi làm cho mình chịu hết mọi đau khổ thì lại xuất hiện cứu rỗi mình như một anh hùng, tất cả những gì cho đi đều là để cướp đoạt. Một kẻ vừa dối trá vừa ác độc. Anh thu hồi xúc tu tinh thần của mình, Ôn Nhu dần tỉnh lại. Cô ta ngửa đầu nhìn người đàn ông đối diện đang cúi đầu nhìn mình, bỗng nhớ tới lúc nãy mình gặp phải chuyện gì, sắc mặt chợt thay đổi. Chuyện… chuyện gì đã xảy ra vậy? Chẳng… chẳng lẽ anh ta không phải là tên công lược ngựa giống kia sao? Vậy thì anh ta… “Hệ thống? Hệ thống? Hệ thống?!” Cô ta liên tục kêu gọi, nhưng không nhận được một tiếng hồi âm, cứ như thể… cứ như thể hệ thống của mình đã biến mất! “Là… là A Ngọc à?” Cô ta cười gượng nhìn Ôn Ngọc, không dám chắc có phải Ôn Ngọc đã xâm nhập vào bộ não của mình nhìn thấy những thứ kia hay không. Trong mắt Ôn Ngọc tràn đầy lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ. Anh không nói lời vô nghĩa với cô ta, cũng không có hứng chất vấn điều gì, chỉ xoay người rời đi. Ôn Nhu hoảng sợ tột độ, lập tức la lên: “A Ngọc! A Ngọc! Chị là chị của em đây! Dù gì đi nữa chị cũng là chị của em mà! Bao nhiêu năm qua tình nghĩa của chị dành cho em cũng là sự thật, A Ngọc…” Tiếc rằng Ôn Ngọc không phải là loại người chỉ cần nói mấy câu thì sẽ mềm lòng. Anh vốn dĩ không cần cô ta chăm sóc, vốn dĩ không cần cô ta làm chị gái, nếu không phải cô ta đã gài bẫy khiến anh gặp phải những tai vạ đó. Huống chi cho dù anh còn chưa thấy được toàn bộ, không thể xem rõ ràng thấu đáo mọi chuyện thì vẫn biết không chỉ mình mình chịu khổ vì họ, mà người anh yêu nhất cũng đã chịu khổ vì họ. Cho nên họ không thể được tha thứ. Ôn Nhu cần thiết phải trả giá. Ôn Nhu đã đoán được có lẽ đồng nghiệp của mình đã dữ nhiều lành ít rồi, cũng đoán được có khi Bối Bội - người đã từng trở thành đề tài bàn tán của đám người công lược bọn họ mỗi khi rảnh rỗi - cũng vì hệ thống bị hủy diệt nên mới mất liên lạc với Chủ Thần, không biết tung tích ở đâu. Bây giờ ngẫm lại, e rằng kết cục của cô ta vô cùng thê thảm. Mà có lẽ kết cục của mình cũng sẽ chẳng khá khẩm hơn là bao. Không thì sao lại nói đám người công lược bọn họ đều là một loại người do Chủ Thần cẩn thận lựa chọn? Ác độc, ích kỷ, không có lòng đồng tình chính là điểm giống nhau ở họ, thậm chí phương thức tư duy cũng tương tự như nhau. Sau khi nhận thấy mình sắp xong đời, cô ta lập tức muốn kéo theo nam nữ chính chết chung với mình, ít nhất không thể khiến họ thoải mái được. Thế là cô ta đi tìm cai ngục, nói với họ rằng Ngải Nặc Đức hiện tại chính là tiến sĩ Ôn Ngọc, Ngải Nặc Đức thật sự đã bị họ gϊếŧ chết, Tang La bao che cho anh ta… Nói hết toàn bộ những chuyện sẽ gây bất lợi cho Ôn Ngọc. Nhưng không một ai tin lời cô ta. Trước đó người phụ nữ này còn chân thành thâm tình bảo vệ Ôn Ngọc, sao lại đột nhiên phủ nhận toàn bộ lời nói của mình? Chắc chắn là Ôn Nhu nghe nói em trai mình đã bị Tang La và Ngải Nặc Đức gϊếŧ chết, muốn trả thù cho anh ta nên mới cố tình nói thế. Hơn nữa cô Tang La là Hoa hồng xứ Aram của họ, là tượng trưng cho sự xinh đẹp, lộng lẫy, sáng sủa và dũng cảm, cô ấy không có khả năng làm chuyện như vậy. Những lời nói lúc trước của Ôn Nhu biến thành cái bẫy mà cô ta tự đào rồi tự nhảy vào, khiến cô ta tức giận đến nỗi suýt hộc máu. Bằng chứng cô ta là đồng bọn với tiến sĩ Ôn Ngọc vô cùng xác thực, những lời nói của cô ta chính là bằng chứng mà cô ta đã thú nhận không ngần ngại, hơn nữa cô ta còn nói xấu hoa hồng Aram và vị hôn phu. Sau nhiều lần thẩm phán, cô ta bị nhốt vào ngục giam với tội danh phản quốc và bôi nhọ danh dự người khác, mức án tù là 120 năm tù giam. “Các người dựa vào đâu mà nhốt tôi? Một đám người qua đường, chẳng qua chỉ là nhân vật được viết dưới ngòi bút của bọn ta mà thôi! Tôi không phải là người của thế giới các người, không cần phải tuân thủ pháp luật của các người! Buông tôi ra…” Hôm nghe tòa tuyên án, nghe thấy mức án tù 120 năm, cô ta lập tức nổi điên, sắc mặt lập tức thay đổi chửi bới liên tục. Tất cả mọi người đều nhìn cô ta bằng ánh mắt như nhìn một bà điên. Nghe vậy, Tang La không hề bất ngờ, chỉ cười khẩy lạnh lùng. Những kẻ công lược này căn bản là cùng một loại người với Tạ Vi Vi. Nhưng mà ngẫm lại thì cũng có thể hiểu được tâm tư của Chủ Thần. Nếu không phải là loại người như vậy thì sao họ có thể bất chấp mọi thủ đoạn để hủy hoại cuộc đời của người khác? Cho dù chỉ là thế giới trong sách trong mắt họ, chỉ cần là người có chút lương tâm thì khi đắm chìm ở thế giới này, họ cũng không thể nào làm lơ trước nỗi đau của người khác, cứ tiến hành cướp đoạt và mưu sát một cách máu lạnh như thế. Nếu lỡ tìm được một người cực kỳ thông minh mà lại khó khống chế thì nói không chừng một lúc nào đó chính Chủ Thần sẽ bị xử lý ấy chứ. Cũng chỉ có loại người vừa độc ác vừa không thông minh này mới chịu ngoan ngoãn đi cướp đoạt vận khí giúp hắn, thậm chí sau khi bị ý thức thế giới xé tan linh hồn cũng vẫn chưa được yên thân, phải biến thành hệ thống tiếp tục làm việc cho hắn. Chủ Thần đúng là nhà tư bản giỏi bóc lột nhân viên nhất, thậm chí còn có vẻ như không làm mà đòi có ăn. Có lẽ loại người công lược như Tạ Vi Vi đến chết cũng không biết chuyện này, chỉ biết đắc ý vì sự tài trí hơn người của mình mà thôi. Tang La không lãng phí quá nhiều thời gian trên người “người qua đường nữa”. Lúc trước họ dẹp hang ổ của dị hình trong rừng Hắc Phượng, mặc dù Ôn Ngọc đã xóa bỏ hết mọi dữ liệu liên quan tới mình, nhưng quân đội đồng minh vẫn tìm được rất nhiều thứ từ bên trong, trong đó có bằng chứng chứng minh hoàn toàn không tồn tại thảm họa thiên thạch mà là do con người gây ra. Những bằng chứng này không có khả năng bị thiêu hủy triệt để, các quốc gia khác đều đã biết chuyện này. Chuyện năm đó là ngoài ý muốn, không ai ngờ sẽ xảy ra tai nạn khủng khϊếp đến thế. Nhưng sai lầm chính là sai lầm. Thân là một trong những đầu sỏ gây ra tội ác, Aram cần thiết trả một cái giá tương ứng. Kết quả đàm phán trước mắt là: những đầu sỏ gây ra tội ác sẽ tiến hành bồi thường về mặt kinh tế nhất định cho chính phủ của các quốc gia vô tội bị liên lụy để giai cấp lãnh đạo của các quốc gia đó kín miệng về chuyện này. Nếu chân tướng bị tố giác thì chính phủ sẽ bị thóa mạ, gây ảnh hưởng rất lớn cho sự ổn định của xã hội, ngoài ra không mang lại bất cứ lợi ích nào, thảm họa dị hình sẽ không vì thế mà giảm bớt, thậm chí còn có khả năng khiến số người trả thù xã hội tăng vọt, chỉ số hạnh phúc của con người giảm xuống đáy, mất hết hy vọng vào tương lai… Bất kể đối với giai cấp lãnh đạo của quốc gia đầu sỏ gây tội hay là quốc gia vô tội thì đều không có chút ích lợi nào cả. Có lẽ đối với đa số dân chúng mà nói, có một vài chân tướng họ sẽ không muốn biết. Đứng trên lập trường của giai cấp lãnh đạo, Tang La và Ôn Ngọc chỉ có thể ủng hộ việc chân tướng này bị vùi lấp. Việc nghiên cứu huyết thanh dị hình vẫn được tiếp tục. Mặc dù tiến sĩ Ôn Ngọc đã từng bị nghi ngờ, nhưng sau khi nghiên cứu nhiều lần, xác nhận dường như không đe dọa tới loài người thì thành quả nghiên cứu trước mắt của anh vẫn được tiếp tục theo ý tưởng của anh. Huyết thanh dị hình nhanh chóng được nghiên cứu thành công. Từ nay loài người không cần sợ hãi mình đột nhiên biến thành dị hình, làm tổn thương người mình yêu thương nữa. Một khi thân thể đã bắt đầu biến dị thì có thể tới bệnh viện tiêm huyết thanh miễn phí, sẽ không còn biến thành quái vật mất hết lý trí, thay vào đó là sinh ra người siêu năng lực hệ quái vật có thể biến hóa từ hình người sang hình thái quái vật, không khác những người siêu năng lực hệ khác là bao. Mọi người vui mừng khôn xiết, vì con người đã chiến thắng một loại bệnh nan y chẳng những gây hư hại rất lớn, làm tổn thương tới chính người bệnh mà còn làm tổn thương những người vô tội, vì trong đời sống đã không còn lo ngại sẽ bị dị hình đe dọa. Năm thứ hai sau khi thảm họa dị hình hoàn toàn kết thúc, Tang La tốt nghiệp. Chàng trai đã kế thừa ngai vàng, bị bắt phải yêu xa với Tang La đã vội vàng cưới đóa hồng của đế quốc. Đêm tân hôn, giường đều sập xuống. Đám xúc tu quá mức phấn khởi nên đã đánh rơi rất nhiều vật trang sức trong phòng ngủ rơi xuống sàn nhà, trừ bức ảnh cưới treo trên tường, không có thứ nào may mắn thoát nạn. Ai không biết còn tưởng quốc vương và vương hậu đánh nhau vào đêm tân hôn ấy chứ. “Chồng ơi, đừng mà…” Tang La bị xúc tu quấn quá chặt, không chịu nổi nên nức nở khóc. “Chẳng phải em muốn như thế hay sao? Ngoan, em muốn thứ gì anh cũng cho em.” Ôn Ngọc cúi đầu dịu dàng l!ếm nước miếng chảy ra từ khóe miệng của cô, nói một câu đầy dối trá, không chịu dừng lại dù chỉ một chút. Đúng là Tang La tự chịu khổ cực. Sau khi huyết thanh được sản xuất, Ôn Ngọc vốn định tiêm cho mình, nhưng lại bị Tang La ngăn cản. “Hình dáng quái vật xúc tu của anh mềm nhũn dính nhớp, xấu mà dễ thương lắm, tiêm huyết thanh rồi sẽ không còn hình thái đó nữa.” Tang La - tay già đời - nói với vẻ mặt thuần khiết. Thực ra motif xúc tu rất mới mẻ rất suиɠ sướиɠ, hai vợ chồng già rồi, mặc dù trên giường rất hài hòa, nhưng không chê có thêm trò mới nhé! Nhưng trên thực tế, khi thân thiết với cô, Ôn Ngọc lo sẽ làm cô sợ, hơn nữa cảm thấy tự ti vì mình là dị hình nên anh chưa bao giờ dùng hình thái dị hình chân chính. Trước ngày hôm nay, Tang La không biết hình thái dị hình toàn bộ của anh, bộ phận nào đó đáng sợ cỡ nào… Tóm lại chồng cô vừa mới cởϊ qυầи, cô đã muốn bỏ trốn rồi, kết quả là bị một đống xúc tu kéo lôi trở lại. Dưới lời ngon tiếng ngọt như muốn làm mình tan chảy của Tang La, dần dà tiến sĩ Ôn Ngọc đã không còn tự ti vì hình dạng dị hình của mình nữa, hơn nữa còn thích thú với việc sử dụng hình thái này khiến Tang La thoải mái như thăng thiên, Tang La có khóc lóc nỉ non cũng vô ích. Hôm sau. Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa, một tia nắng rơi xuống giường. Tang La bị đánh thức vì ánh nắng chiếu lên mi mắt, híp mắt định giơ tay lên chắn thì phát hiện mình đang bị ôm thật chặt. Cô cúi đầu, thấy chồng mình đang vùi đầu vào ngực mình, đây là một loại tư thế yếu thế, không muốn xa rời, cảm giác không an toàn. Cho dù chính anh không nhận thấy, nhưng dường như thực sự đã để lại ám ảnh trong tiềm thức… Cảm giác trái tim tan nát thống khổ vì trước kia Tang La liên tục từ chối mình vẫn còn khắc sâu trong linh hồn của anh ở kiếp này, dù rằng anh đã biết đó là vì Tang La nhầm người. Vì thế Tang La lại bắt đầu sỉ vả Chủ Thần thêm lần nữa, nhưng có lẽ cũng là trong cái rủi có cái may. Cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt v3 tóc anh. Chí ít trải qua lần này, cô sẽ không còn nghi ngờ tình yêu của mình đối với anh nữa. Không phải là vì mối thù bị người công lược phá hỏng, không phải vì chấp niệm mười kiếp không thể ở bên nhau, cũng không phải là vì tình cảm sót lại từ kiếp trước. Họ là một cặp trời sinh, vốn sinh ra để dành cho nhau, cho nên dù dung nhan, hơi thở đều biến thành một người xa lạ thì họ vẫn sẽ yêu nhau thêm lần nữa. Động tác của cô khiến anh mơ mơ màng màng mở mắt, xê dịch lên trên một chút, còn chưa tỉnh ngủ đã muốn hôn môi với cô. Tang La ôm cổ anh, hạnh phúc hôn một nụ hôn ướt nhẹp với anh. … Ôn Nhu vẫn còn bị nhốt trong tù. Cô ta vẫn không thể chấp nhận việc mình lại bị nhốt vào tù. Cô ta vẫn cảm thấy mình là người đến từ thế giới cao cấp hơn, vốn dĩ phải ăn trên ngồi trước. Thái độ của cô ta khiến cô ta chịu nhiều đau khổ trong tù, huống chi tội phản quốc vốn là tội danh bị phỉ nhổ nhất trong tù. Năm thứ nhất, cô ta còn tin chắc Chủ Thần nhất định sẽ tìm đến mình, cho nên rất ngạo mạn kiêu căng, không chịu cúi đầu với đám người qua đường này; năm thứ hai, cô ta học được nén giận và nịnh nọt bà trùm trong tù, nhưng trong lòng vẫn tin chắc Chủ Thần sẽ tìm đến, sẽ dẫn mình rời khỏi thế giới này; đến năm thứ ba, cô ta nghe nói Tang La đã kết hôn, đột nhiên kinh hoàng. Cô ta nhớ ra rồi, nơi này vốn là thế giới nhỏ cấp S sắp tiến hóa thành thế giới lớn, mà nếu đã tiến hóa thành thế giới lớn rồi thì ý thức thế giới sẽ tỉnh lại, không còn ngủ say nữa, không có kẻ đến từ bên ngoài nào có thể tránh thoát ánh mắt của nó. Cho nên ngay cả Chủ Thần cũng không thể chạm vào nó, sợ bị nó gây thương tích… Nếu thế giới này đã tiến hóa thành thế giới lớn thì mình… mình… không! Cô ta không thể chấp nhận được! Cô ta muốn trở về! Tang La nghe nói Ôn Nhu đã nổi điên trong ngục giam, cả ngày la hét Chủ Thần gì đó, muốn trở về gì đó, như điên như dại, có lẽ sẽ bị chuyển sang bệnh viện tâm thần. Họ giữ lại tính mạng của Ôn Nhu là để xem thử có thể câu được Chủ Thần hay không. Ôn Nhu không biết chuyện cô đã thức tỉnh như những người công lược khác, cho nên không sợ cô ta sẽ tiết lộ bí mật. Ngoài ra Ôn Ngọc còn để lại một thứ trong đầu cô ta, có thể tấn công khi có tinh thần thể từ bên ngoài tiến vào, đồng thời khiến Ôn Nhu mất mạng. Kết quả là Ôn Nhu vẫn sống khỏe tới bây giờ, có thể thấy được Chủ Thần không hề đến đây, cũng không có hệ thống khác xuất hiện. Hoặc là vì thế giới này đã tiến hóa thành công, cũng có lẽ là vì Chủ Thần đã nhận ra điều gì đó nên hành động cẩn thận hơn nhiều, không dám làm việc khinh suất. Nhưng tóm lại, lại có thêm một thế giới của họ được an toàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]