Chương trước
Chương sau
“Ngải Nặc Đức, em muốn ăn cơm.”
“Ngải Nặc Đức, em muốn xem phim thần tượng, cái phim tiểu kiều thê của tổng tài nhân ngư ý.”
“Ngải Nặc Đức, em muốn uống nước.”
“Hình như móng tay hơi dài, em muốn cắt móng tay.”
“Lưng ngứa quá, gãi cho em đi.”
“...”
Tang La thể hiện sinh động những thứ gọi là phiền toái, vì hai tay bị phong ấn, thế nên chân cô cũng tàn phế rồi, nằm liệt trên sô pha sai khiến đủ việc.
Mà đại thiên sứ bị sai tới sai lui nhíu mày nói: “Vừa ăn cơm xong không được nằm.”
“Bớt xem mấy loại phim coi thường chỉ số thông minh này đi.”
“Giữ lại ít móng tay có thể làm vũ khí.”
“... Ngứa ở đâu?”
“...”
Chánh án vừa làm ra vẻ nghiêm trang như một người nghiêm túc đưa ra ý kiến của mình, vừa bị sai tới quay mòng mòng, dáng vẻ cao cao tại thượng tôn quý mà lạnh lùng, làm chuyện bưng trà rót nước, miệng thì chê nhưng cơ thể lại vô cùng ngoan ngoãn.
Tang La thấy anh như vậy không nhịn được muốn bắt nạt anh, nhàn rỗi kiếm chuyện làm. Nói ra thì anh cũng thảm, tuy cô yêu anh nhưng đúng là luôn thích bắt nạt anh. Dù Tang La không biết những người từng bị người công lược phá hoại có cuộc sống ban đầu ra sao, nhưng dựa theo Tạ Vi Vi xuất hiện ở kiếp đầu tiên mà đoán, thì về mặt tinh thần, có thể nói là anh bị cô bắt nạt từ kiếp đầu tới kiếp cuối.
Nhưng nói trắng ra, đây cũng là do anh tự chuốc lấy cả. Nếu anh không dung túng không giới hạn như vậy thì cô cũng đâu thể không kiêng nể gì như thế. Đây có lẽ cũng là một kiểu làm nũng.
Tang La có chút đắc ý, thế nên cái đuôi sau lưng vui sướng vung vẩy.
Ngải Nặc Đức vì suy đoán trong lòng nên luôn lén lút quan sát Tang La. Anh không dám dễ dàng kết luận, tự mình đa tình, một khi nhầm lẫn, tiểu ác ma tính khí nóng nảy này sẽ không để yên cho anh.
Nhưng nếu không thì làm sao có từ “thông suốt” đây? Cái gọi là thông suốt, đại khái là căn phòng vốn dĩ tối đen như mực đột nhiên được một chiếc đèn chiếu sáng, thế nên cảnh tượng trong phòng cuối cũng lộ ra rõ ràng. Hơn nữa cái đuôi nhỏ của Tang La đúng là bản thể của cô, ngoài mặt thì hung dữ, nhưng đuôi lại không ngừng ngoe nguẩy đắc ý vui vẻ.
… Thật sự quá đáng yêu.
Sừng trên đầu ác ma cũng đáng yêu như vậy, ngón chân cũng đáng yêu như thế, dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến cũng đáng yêu nhất vũ trụ.
Ngải Nặc Đức hít sâu một hơi, kiểm soát tâm trạng vì mừng như điên mà dần trở nên nhộn nhạo, thầm nghĩ không thể dọa tới người hâm mộ của mình được.
Ngải Nặc Đức cho rằng có lẽ Tang La là tín đồ của mình, hoặc là fan hâm mộ, đã thích anh từ sớm, thế nên vừa gặp anh đã nhiệt tình, kích động gọi anh là “chồng” Vì vậy, do hiểu lầm quan hệ giữa anh và Bối Bội nên mới trở mặt với anh, sau khi nghe nói anh và Bối Bội không có quan hệ gì lại hòa hoãn trở lại.
Tang La cũng thích anh.
Anh quả thật như đang bước trên mây.
Anh đang mải vui mừng vì phát hiện ra chuyện Tang La cũng thích mình, một lát sau, Tang La lại được đằng chân lân đằng đầu, khi cô gác chân lên đùi anh, bảo anh mát xa cho cô, anh mới phản ứng lại.
Ngải Nặc Đức nhíu mày, vừa nghi hoặc vừa không dám chắc chắn: “Có phải em cố ý… bắt nạt anh không?” Anh cho rằng Tang La sai bảo anh là vì cô thật sự cần anh giúp làm những chuyện đó, nhưng bây giờ xem ra, hình như không đúng lắm.
Tang La lộ ra vẻ mặt kinh ngạc “người ngờ nghệch đột nhiên thông suốt”, nhưng rất nhanh đã thu lại biểu cảm: “Đâu có, em nào dám bắt nạt anh chứ, Chánh án đại nhân?”
Dù gọi “Chánh án đại nhân” nhưng giọng điệu rõ ràng không có chút kính sợ.
Chánh án đại nhân nhìn vẻ mặt cao ngạo của cô, cảm thấy cô đã hoàn toàn đè đầu cưỡi cổ anh rồi.
“Hơn nữa, nếu em bắt nạt anh, đó cũng là vinh dự của anh.” Thiếu nữ ác ma kiêu ngạo nói: “Thích anh nên mới bắt nạt anh, biết chưa?”
Tim Ngải Nặc Đức đập kịch liệt, đôi mắt bạc hơi nheo lại: “Thích anh nên mới bắt nạt anh?”
“Đúng vậy đấy.” Tang La thầm nghĩ, chắc hẳn trong lòng tên này đang mừng tới phát điên rồi, nhìn dáng vẻ đáng thương hôm nay của anh, cho anh nếm thử chút ngon ngọt cũng không hẳn là không được, cô vẫn rất thương anh mà.
Sau đó cô thấy Ngải Nặc Đức vô cảm nhìn chằm chằm mình hai giây, quay người trở về phòng.
Tang La: “?” Là muốn trốn đi để ăn mừng sao?
Không lâu sau, Ngải Nặc Đức xách theo một hộp trị thương ra: “Xử lý vết thương trên đuôi em đi.”
Tang La quơ quơ đuôi: “Chút vết thương nhỏ này không cần xử lý.” Chắc chắn anh cố ý mượn cớ này để tiếp xúc cơ thể với cô, cô còn không hiểu anh chắc?
“Đó là vết thương do Trùng tộc chém, không thể bỏ qua được.” Ngải Nặc Đức nhíu mày, trở nên nghiêm túc.
Tang La khựng lại, cảm thấy lời anh nói cũng rất có lý, lần đầu tiên cô là ác ma, lần đầu tiên bị Trùng tộc để ý, là một tân nhân nhỏ bé, vẫn nên nghe lời tiền bối thì tốt hơn.
Vậy là Tang La không chút phòng bị, xoay người, duỗi đuôi về phía Ngải Nặc Đức.
Tiền bối thiên sứ hiểu rõ ràng về đặc tính của cơ thể ác ma hơn tiểu thân nhân mới làm ác ma không lâu nhiều, nhìn cái đuôi đầy tội ác kia, yết hầu anh khẽ động. Anh ngồi sau lưng Tang La, mở hộp thuốc ra, lấy thuốc mỡ và tăm bông ra.
Thật ra dựa vào cảm giác, Tang La thấy chút vết thương nhỏ này hoàn toàn không cần bôi thuốc. Tuy năng lực tự chữa lành của ác ma không so được với thiên sứ, nhưng cơ thể vô cùng mạnh, nếu không thì gen của ác ma cũng không bị Trùng tộc truy đuổi hơn ngàn năm. Sự mạnh mẽ này bao gồm cả khả năng kháng độc của cơ thể, nếu đao của Trùng tộc có độc, độc mà đao này mang tới hoàn toàn không đáng là gì.
Ai mà ngờ thân thể của ác ma mạnh mẽ như vậy, chiếc đuôi có thể xé nát yết hầu kẻ địch kia, khi rơi vào tay “người khác” sẽ trở nên yếu ớt chứ?
Ngải Nặc Đức giả mù sa mưa bôi thuốc vào tăm bông, sau đó duỗi tay, nắm lấy cái đuôi nhỏ nhắn, ngón tay hơi thăm dò, nhẹ nhàng bóp nhẹ một cái.
Tang La không hề phòng bị đột nhiên bị một luồng điện rất nhỏ xoẹt qua đuôi, cả người cứng đờ, theo phản xạ có điều kiện muốn rụt đuôi lại, nhưng đã bị Ngải Nặc Đức túm chặt lấy.
Ngải Nặc Đức nói: “Đừng lộn xộn.”
Tang La tưởng vừa rồi là ảo giác bèn thả lỏng, cảm nhận được bàn tay Ngải Nặc Đức nắm chặt lấy đuôi cô, tăm bông nhẹ nhàng cọ qua vết thương, hô hấp phả vào mặt, cảm thấy có chút kỳ quái.
Ngải Nặc Đức nhìn sườn mặt cô, bàn tay khẽ động, lần này càng có kỹ thuật hơn lần trước. Cả người Tang La rõ ràng hơi run lên, đôi tai mỏng manh đỏ lên trông thấy.
Đôi mắt Ngải Nặc Đức sâu hơn, lặng lẽ không ngừng xoa bóp đuôi cô, thong thả mà có trình tự.
Lúc này Tang La bị thứ điện lưu tê rần kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới tất cả cảm quan, ra sức muốn thu đuôi về. Nếu tay cô có thể dùng thì đã đoạt lại đuôi rồi, nhưng hai tay cô bị trói lại, chỉ có thể dùng lực ở đuôi, nhưng đuôi lại có chút bủn rủn, giống như con rắn nhỏ bị mắc bẫy, yếu ớt vùng vẫy.
“Anh đang làm gì? Đừng bóp đuôi em nữa.”
Phía sau truyền tới giọng nói thành thật của Chánh án đại nhân: “Đẩy nhanh tốc độ tuần hoàn máu gần vết thương, hỗ trợ khả năng hấp thu thuốc mỡ này. Sao em cứ động tới động lui vậy? Đau à?”
Giọng điệu kia hoàn toàn ngây thơ vô tội, không biết vì sao Tang La lại phát run, khiến Tang La cảm thấy có chút hổ thẹn. Cho dù là vợ chồng, nhưng chỉ mới được bôi thuốc thôi mà có phản ứng mạnh như vậy cũng hơi quá đáng rồi, giữa vợ chồng cũng sẽ cảm thấy ngại ngùng mà? Huống hồ dáng vẻ Ngải Nặc Đức còn ngây thơ chẳng hiểu gì!
“Đau cũng phải nhịn, anh sẽ nhanh chút, sẽ đỡ ngay thôi.” Ngải Nặc Đức nói, tốc độ nắn b0"p trên tay càng mạnh hơn.
Tang La lập tức ngã xuống sô pha, không khống chế nổi sự run rẩy, cả người cuộn tròn lại, đầu ngón chân cũng co lại: “Em… em không muốn bôi thuốc, dừng, dừng lại đi…” Ngay cả sức lực dùng chân đá anh Tang La cũng không có, hai tay cũng bị khóa rồi, giống như một ác ma rơi vào lòng bàn tay của một con dê nhỏ.
“Đừng bướng nữa, bị thương thì phải bôi thuốc, khó chịu cũng phải nhịn.” Rõ ràng là người đàn ông thiên sứ nói như vậy, nhưng động tác xoa bóp đuôi không những không ngừng lại mà còn nhanh hơn.
Ngải Nặc Đức cảm thấy bản thân lúc này đã hoàn toàn trở thành một thứ gì đó sa đọa rồi, thế nên thấy thiếu nữ nằm trên sô pha như đóa hoa bị mưa tạt tới yếu ớt run rẩy lại cảm thấy hưng phấn như vậy. Bất tri bất giác, tăm bông và thuốc mỡ đã rớt xuống mặt đất, anh vừa siết đuôi người ta, vừa cúi người dựa sát vào lưng cô, cả người phủ lên người cô, mê muội hưởng thụ hương vị của cô.
“Đáng ghét, anh cố ý!” Tang La bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới nỗi sắp rơi nước mắt, thở hổn hển, không ngờ cô lại không biết đuôi của ác ma còn có cách dùng hạ lưu như vậy: “Mau thả em ra đi, em giận rồi!”
Ngay cả giọng điệu cũng không kiểm soát được mà trở nên ngọt ngào. Ngải Nặc Đức có thể cảm nhận được cô không tức giận chút nào, cô không phản cảm với sự động chạm của anh, cô thật sự thích anh.
Vốn dĩ anh muốn biểu đạt rất nhiều, ví dụ như đừng tùy tiện bắt nạt anh, anh sẽ trả đũa đấy; ví dụ như hỏi một câu có phải em cũng thích anh không; ví dụ như… nhưng cuối cùng đều biến mất trong đầu.
“Xin lỗi.” Giọng ngài chánh án trầm xuống, trong ánh mắt màu bạc tràn đầy si mê, giọng điệu cũng đong đầy khát vọng: “Anh không kiểm soát được bản thân, hãy để anh tạ lỗi với em… chủ nhân của anh. Được không?
Tang La thầm nghĩ, anh chơi ăn gian! Sau đó lại nghĩ, quả nhiên không nên bắt nạt người thật thà mà, người thật thà mà trở mặt thì thật sự quá ác, ôi...
Cuối cùng anh cũng được thấy viễn cảnh như trong mơ, vươn đầu lưỡi ra l!ếm lên đuôi cô.
Trên quân hạm này, chúng tín đồ của chánh án vì sự tồn tại của anh mà càng thêm thành kính. Tộc Thiên sứ có uy tín rất cao trong các quốc gia tham gia liên minh chính phủ, không chỉ mang tới cảm giác thần thánh trời sinh mà còn cứu vớt nhiều chủng tộc trong vũ trụ rộng lớn này. Những con người đang trên bờ vực tuyệt vọng, dù có được ác ma vươn tay cứu giúp, trong mắt họ cũng sẽ trở nên huy hoàng rực rỡ, huống hồ đó lại là thiên sứ lấp lánh như thần chứ? Mà Ngải Nặc Đức hoàn toàn có dáng vẻ của một thiên sứ ban sơ.
Tín đồ của anh trải rộng khắp trên bản đồ của các liên minh chính phủ ở mỗi một tinh cầu, hình tượng anh trong lòng mỗi người như một vị thần, không dính lửa phàm, không vương bụi trần.
Vì tín ngưỡng Ngải Nặc Đức nên họ cũng thành kính đi theo chủ nhân tộc Thiên sứ, họ đâu biết, giờ khắc này, họ đã sớm bị vị chủ nhân đó phản bội rồi.
...
Mất thời gian hai tháng Tang La và Ngải Nặc Đức mới có thể bình an vô sự trở về Ofara. Trong quá trình này có mấy lần bị Trùng tộc tập kích, nhưng vì có khắc tinh Ngải Nặc Đức ở đây, lần nào chúng cũng tay trắng trở về, không đạt được mục đích.
Tang La vẫn còn nhỏ tuổi, mức độ thuần lại giống có lẽ còn tiếp tục tăng lên, thực lực cũng dần được tăng cường, vì vậy khả năng Trùng tộc lấy được gen của cô sẽ ngày càng thấp đi. Khó khăn lắm Trùng tộc mới giành được cơ hội lần này nhưng vì không ngờ tới năng lực truy đuổi của Ngải Nặc Đức nên thất bại, chắc hẳn phải tức tới hộc máu.
Trước kia Tang La cảm thấy Trùng tộc rất đáng sợ, nhưng thấy Ngải Nặc Đức còn không cần động tay đã khiến chúng tan tác thì không thấy sợ nữa. Trùng tộc quả thật có rất nhiều gen và năng lực của chủng tộc khác, nhưng vì quá chuyên tâm theo đuổi tiến hóa của toàn tộc nên đầu óc hoàn toàn không dùng tới chuyện khác. Chúng có tiềm lực trở thành chủng tộc bá chủ trong vũ trụ nhưng trước khi chúng giành được xáƈ ŧɦịŧ cứng cáp thì vẫn chỉ là một đám lưu manh rảnh rỗi không giỏi chính trị trong vũ trụ thôi.
Nhưng vẫn phải nghĩ cách để xử lý triệt để chúng, ai biết được ngày nào đó chúng sẽ giành được gen của ác ma hay loại gen nào đó khác, tiến hóa thành một chủng tộc hoàn hảo? Tới lúc đó thật sự khó mà lường được.
Thời gian này xảy ra không ít chuyện, Bối Bội đã bị đưa tới nơi khác học, cả nhà Trần Vũ Châu đã vào tù, tất cả những người đã làm tổn thương Tang La trên hành tinh đó, bao gồm cả ba mẹ nuôi, đều đã phải chịu sự trừng phạt có thể nói là tàn khốc. Tuy nhiên, có một chuyện, trong quá trình Ngải Nặc Đức phái người đi điều tra, họ đã phát hiện tài xế taxi từng giúp Tang La.
Lúc đó, vì giúp Tang La, tài xế đã bị ba mẹ Trần Vũ Châu trút giận lên, do đó bị công ty sa thải, sau đó cũng rất khó tìm một công việc khác. Một lần làm việc thiện khiến mấy tháng trời thất nghiệp, chỉ có thể dựa vào chút thu nhập ít ỏi. Tuy vợ ủng hộ anh ấy nhưng áp lực cuộc sống vẫn khiến họ trải qua cảnh khổ cực lầm than, cuộc sống khó khăn, còn phải chịu sự chế nhạo của hàng xóm sân si.
Hôm nay hai vợ chồng và con ăn rau xanh rẻ nhất được bán ở chợ, xem tin tức quan chức tham nhũng trên tivi, oán hận nói: “Đáng đời! Mấy tên này chính là mấy khối u ác tính cản trở xã hội phát triển!”
Người vợ nói: “Em thấy cuộc sống của chúng ta sắp thay đổi rồi, phía liên minh chính phủ phái người tới đốc thúc nên mới có hành động lớn như vậy.”
Cũng phải, người dân của quốc gia hành tinh khác lo lắng người ngoài nhúng tay vào việc của nước họ thì không hay, nhưng họ thì không giống vậy, họ là những hành tinh nhỏ nghèo nàn, lạc hậu bị liên minh chính phủ ghét bỏ, coi là vừa nghèo vừa lười biếng, thật sự rất muốn được các ông lớn kéo lên. Chính phủ có thể sẽ để ý, nhưng dân chúng thì không quan tâm ai chấp chính, dù sao thì ai có thể khiến họ ăn no, sống tốt, họ sẽ ủng hộ người đó.
Vì vậy khoảng thời gian này trên mạng rất náo nhiệt, hầu như ai nấy đều tràn đầy vui sướng khi được ông lớn dẫn dắt, hai vợ chồng họ cũng vậy, có điều hy vọng đó đều đặt trên người con cái, xã hội phát triển cần thời gian, có lẽ đợi tới khi có thể sống một cuộc sống tốt thì họ đã già cả rồi, nhưng nghĩ tới tương lai con cái có thể sống tốt thì cũng rất vui.
Hiện giờ họ vẫn phải lo nghĩ xem những ngày khó khăn trước mắt nên sống thế nào đây? Ngày mai lại phải nộp phí linh tinh gì cho con nữa.
Đang mải nghĩ, chuông cửa đột nhiên reo lên.
Người đàn ông đứng dậy mở cửa, thấy chàng trai mặc vest đi giày da trông có vẻ khác thường đứng ở cửa, không khỏi giật mình.
“Tìm, tìm ai thế?” Tướng mạo của người đàn ông đó không giống người bản địa chỗ họ, có chút giống với người hành tinh khác mà tivi nói tới gần đây.
Màn hình máy tính quang học của người ngoài hành tinh chiếu ra một bức ảnh, trên ảnh là Tang La: “Có nhớ cô ấy không?”
Tang La thay đổi không ít, sừng dài ra, khí chất cũng khác nhưng tài xế có ấn tượng sâu sắc với cô nên nhìn một lúc đã nhận ra ngay. Anh ấy có chút bất an: “Có nhớ. Có chuyện gì gì thế?”
“Ông xã, ai thế?” Người vợ đi ra hỏi, thấy người tới, sắc mặt lập tức có chút lo lắng, không phải lại có phiền phức gì đấy chứ?
Người ngoài hành tinh nói: “Người tốt sẽ được báo đáp. Mấy tháng trước, người mà chồng cô giúp là thành viên quan trọng của liên minh chính phủ, nếu không có anh, có lẽ sẽ dẫn tới tổn thất nghiêm trọng cho vũ trụ, thế nên giờ anh có thể nhận được các phần thưởng dưới đây: mười bất động sản ở thủ đô hành tinh nơi anh sống, bao gồm biệt thự, tứ hợp viện, cửa hàng trên phố thương mại cùng với chung cư gần trường học, ngoài ra còn có cổ phần của một tập đoàn, chỉ cần nó không phá sản thì có thể nhận hoa hồng cổ đông ít nhất ngàn vạn mỗi năm.”
Sau khi anh ta điều tra tình hình của người trên hành tinh này xong, cảm thấy thù lao tương đối thích hợp, đủ để họ cả đời không lo cơm áo gạo tiền, có thể hoàn thành phần lớn nguyện vọng.
Hai vợ chồng sửng sốt tới ngây người. Nghe được hàng xóm xôn xao, chen chúc trên hành lang, ngẩn ra. Lừa, lừa đảo sao? Lừa đảo bây giờ có khẩu khí lớn đến vậy à?
Người hành tinh khác thấy họ như vậy, còn tưởng chưa hài lòng lắm, bèn nói: “Đương nhiên, hay là mọi người muốn di dân tới Ofara?”
Anh ta biết rất nhiều người muốn di dân tới Ofara, chuyện này cũng chẳng có gì, chỉ là sau khi điều tra qua gia đình họ, cảm thấy họ chắc sẽ không muốn di dân, chỉ muốn ở lại hành tinh của mình thôi, thế nên mới chọn phần thù lao trên. Nếu họ muốn di dân cũng được, sau khi tới đó, chắc hẳn chánh án cũng sẽ đích thân tiếp đãi họ.
“Đợi, đợi chút đã!” Anh tài xế cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, lau mặt nói: “Lời anh nói là thật hay giả thế?”
“Đương nhiên là thật.”
Anh tài xế cảm thấy cũng phải, họ chỉ là dân thường, sao phải tốn nhiều công sức tới lừa họ như vậy làm gì?
“Lần đó tôi chỉ nhân tiện thôi, cô gái đó cũng không phải không trả tiền xe cho tôi, nên, nên không cần nói mấy cái đó đâu, khoa trương quá rồi…” Anh ấy cũng muốn, nhưng lại ngại, thật sự muốn cảm ơn thì cho họ mấy trăm hay một ngàn là đủ rồi.
Người ngoài hành tinh nói: “Với anh có lẽ chỉ là một chuyện nhỏ không tốn sức nhưng với người khác thì anh đã bắt lấy được hòn ngọc quý trên tay ngài ấy bị vô tình làm rơi. Phần thù lao này vẫn xem như là ít đấy, mong anh nhận cho, đây là sự đền đáp xứng đáng cho lòng tốt của anh.”
Người ngoài hành tinh tới rồi đi, nhưng để lại cho họ một bảo vệ, để đề phòng đám người ghen ghét làm chuyện không nên làm.
Hai vợ chồng không để ý tới đám hàng xóm nhiều chuyện, đóng cửa lại nhìn nhau, người vợ ra sức nhéo mặt chồng: “Đau không?”
“Đau.”
Hai vợ chồng nhìn nhau mấy giây, sau đó bật cười, hốc mắt đỏ ửng. Thật sự, lòng tốt sẽ được báo đáp.
...
Hai tay bị phong ấn hai tháng của Tang La cuối cùng cũng có thể mở ra. Ngón tay cô cử động vẫn hơi cứng, cảm giác cả người như sống lại.
Mika phu nhân trìu mến gắp đồ ăn vào chén cho cô, có vài điều muốn nói lại thôi. Bà nhìn về phía Tang Văn, Tang Văn có chút xấu hổ, dùng ánh mắt biểu thị ông không hỏi đâu, người làm cha, hỏi về chuyện tình cảm của con gái luôn có chút ngại ngùng.
Vậy là Mika đành phải tự mình hỏi: “La La à.”
“Dạ?”
“Có phải con qua lại với chánh án không?”
Tang La chớp chớp mắt, thản nhiên nói: “Vâng, ba mẹ, ba mẹ để ý sao?”
Hai vợ chồng có một cảm giác yên tâm hơn, câu trả lời này không ngoài dự đoán. Từ khi họ tới trạm hàng không đón người, thấy hai người đi ra cùng nhau là đã cảm nhận được rõ ràng không khí kỳ lạ giữa hai người rồi, đều là người từng trải, sao có thể không đoán ra chứ? Lại nghĩ tới hai tháng hai người ở riêng với nhau trên quân hạm, hai tay Tang La không thể cử động, Ngải Nặc Đức đích thân chăm sóc cô, hơn nữa Ngải Nặc Đức anh hùng cứu mỹ nhân, hình như có xảy ra chuyện gì cũng không lạ.
Mika phu nhân lại thở dài một hơi, khẽ mỉm cười xoa xoa chiếc sừng của cô nói: “Chuyện của Tang Bội đã qua rồi, chánh án và nó vốn dĩ không có gì, là nó cố chấp không buông, con không cần để ý, ba mẹ cũng sẽ không để ý. Con vui là được rồi.”
Tang Văn cũng có thái độ như vậy. Có điều ông cảm thấy hơi kỳ lạ, ông chủ lớn mà mình tôn kính, tự nhiên lại sắp trở thành con rể mình, ông có chút không biết nên đối mặt với anh bằng thái độ gì.
So với hai người, phía lão thái thái lại không có những phiền não này. Biết được cháu trai yêu đương thuận lợi, mặt mày bà hồ hởi, đã bắt đầu chuẩn bị sính lễ luôn rồi, hơn nữa còn bắt đầu thân thiện gia tăng tình cảm với Mika phu nhân. Vốn dĩ Mika phu nhân cũng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng khi cảm nhận được niềm vui chân thành từ đáy lòng bà khác hoàn toàn lúc trước đối với Tang Bội, cảm giác khó chịu này cũng dần dần biến mất.
Khi Tang La và Ngải Nặc Đức đang yêu đương nồng nhiệt, Bối Bội bị đưa tới một hành tinh khác cũng bắt đầu một mối tình mới.
Tang Văn và Mika tận tình tận nghĩa với cô ta, trước khi video lan truyền trên mạng hành tinh khác, họ đã bỏ tiền ra để xóa đi, bởi vậy mà ở hành tinh mới, Bối Bội vẫn trong sạch, có thể bắt đầu lại từ đầu.
Bối Bội chọn trúng một người theo đuổi ở trường, là một quý tộc, hiện giờ cô ta đã từ bỏ Ngải Nặc Đức rồi, thế nên chỉ đành chọn một nam chính mới, sau đó bản thân giành đủ tín nhiệm của các nhân vật nhỏ để trở thành nữ chính, đồng thời đợi có kết quả thí nghiệm từ phía Chủ Thần. Hiện giờ cô ta không chỉ muốn lợi dụng Trùng tộc để gϊếŧ chết Tang La mà còn muốn gϊếŧ cả Ngải Nặc Đức.
“Sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có kết quả thí nghiệm?” Thỉnh thoảng cô ta sẽ nhớ tới những nhục nhã ở thế giới này, trút giận lên hệ thống.
Hệ thống có chút ấm ức nói: “Thí nghiệm này không phải kiểu trong phòng thí nghiệm.”
Để làm thí nghiệm này, trước hết Chủ Thần phải tìm ra vài thế giới có sinh vật Trùng tộc tương tự với thế giới này trong vô vàn thế giới nhỏ khác, sau đó sắp xếp người công lược tiến vào tính kế, dưới tình hình che giấu ý thức thế giới, khiến nữ chính hoặc nam chính trong những thế giới đó gặp tai ương. Thí nghiệm thế giới cấp thấp xong còn phải thí nghiệm thế giới trung cấp. Dù sao thì những thế giới nhỏ cấp S sắp được tiến hóa thành thế giới lớn như vậy cũng rất hiếm, hỏng cái nào là mất cái đấy, làm việc cẩn thận, tất nhiên sẽ tốn nhiều thời gian.
Đương nhiên Bối Bội hiểu được ý của hệ thống, nhưng vẫn tức giận, có điều cô ta không dám đi đánh người trút giận nữa, bởi vì sợ giẫm lên vết xe đổ, thế nên có gì khó chịu cũng phải nhịn lại, nhịn tới nỗi đau tức ngực.
Cô ta chỉ có thể kiên nhẫn đợi tin tức của Chủ Thần, kết quả lần chờ đợi này phải mất bốn năm.
Bốn năm này, cô ta chưa từng quay lại Ofara, cô ta đã hoàn toàn nắm được “nam chính” mà cô ta nhìn trúng, trở thành ngôi sao lớn trên hành tinh này, vô cùng nổi tiếng. Nhưng vì là thời đại vũ trụ nên cô ta phải nổi tiếng trên nhiều hành tinh hơn nữa mới được. Cô ta không ngừng cố gắng, cũng luôn để ý tin tức của Tang La và Ngải Nặc Đức trên mạng.
Bốn năm này, Ngải Nặc Đức và Tang La ùn ùn tai tiếng không dứt, fan não tàn và fan CP hai bên xé nhau tới nỗi không đội trời chung. Nhưng sau khi Ngải Nặc Đức công khai tỏ tình, fan CP tuyên bố thắng lợi, toàn bộ internet một nửa mưa rền gió dữ thê thảm buồn đau, một nửa lại khua chiêng gõ trống, vui mừng hớn hở. Tới bây giờ, những sóng gió đó ngày càng dịu đi, đa số đều ngày ngày gõ chén đợi phát đường.
Bối Bội thấy vậy tức đến đỏ mắt.
Cũng may lúc này, kết quả thí nghiệm của Chủ Thần đã có.
“Xong rồi.” Hệ thống truyền đạt như vậy.
Khuôn mặt Bối Bội lập tức lộ ra một nụ cười nham hiểm, ác độc.
...
Thí nghiệm của Tang La đã tới giai đoạn cuối cùng, mấy ngày nay vẫn luôn vùi đầu trong phòng thí nghiệm.
Bởi vậy mà Chánh án đại nhân bị lạnh nhạt cảm thấy rất tủi thân, đột nhiên xuất hiện trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại một mình Tang La, ôm lấy cô từ phía sau.
Tang La đã vô cùng quen thuộc với cách thức xuất hiện này của anh, không chút bất ngờ, hơn nữa còn đang làm việc, chỉ nói: “Không được chạm vào đuôi em.”
Môi mỏng mím chặt, đại thiên sứ thần thánh ôm lấy vị hôn thê ác ma của anh, thấp giọng nói như khi anh đang đứng bên gác chuông, tụng kinh trước mặt nhiều tín đồ, nhưng lời anh nói lại là: “Chủ nhân của anh, rốt cuộc khi nào em mới có thể rủ lòng thương tín đồ của em một chút đây?”
“Chủ nhân của anh lúc này rất bận, không có thời gian.” Tang La đầu cũng không ngẩng. Tên thiên sứ giả ra vẻ đạo mạo trang nghiêm này nhà cô bây giờ đã cực kỳ biết làm nũng, mà sức chống cự của cô đương nhiên cũng theo đó mà tăng lên.
Anh không vui, hôn lên cổ cô từng chút một. Tang La bị anh làm phiền quay đầu lại ôm lấy cổ anh hôn nồng nhiệt một hồi, sau đó anh mới ngoan ngoãn ôm cô không quấy rầy cô nữa.
Đợi cô đóng cửa phòng thí nghiệm lại, nắm tay Ngải Nặc Đức cùng về ký túc xá, cô mới chú ý tới tin nhắn mẹ gửi, nói là Bối Bội chuẩn bị đính hôn, hy vọng chúng ta có thể gặp mặt vị hôn phu của cô ta với tư cách nhà gái.
Thời gian bốn năm này, sinh hoạt phí cũng dừng lại sau khi Bối Bội tốt nghiệp, hai bên cơ bản không còn liên lạc gì nữa, không ngờ đột nhiên cô ta lại gửi tin nhắn như vậy tới, tâm trạng Tang Văn và Mika cũng rất phức tạp. Suy nghĩ hồi lâu, vẫn quyết định xem Tang La có để ý hay không. Nếu họ gặp mặt vị hôn phu của cô ta với tư cách nhà gái, vậy thì lễ đính hôn và hôn lễ sau này sợ là cũng sẽ phải có mặt.
Tang La nhìn tin nhắn, thầm nghĩ ngày này cuối cùng cũng tới rồi. Khóe miệng cô cong lên, trả lời tin nhắn của Mika, nói cô không để ý.
Bốn năm qua, Bối Bội để ý Tang La và Ngải Nặc Đức qua mạng, Tang La cũng phái người trông chừng Bối Bội, nhất cử nhất động của Bối Bội bên đó đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Hiện giờ cô đã rõ chuyện Annie và Ino ở thế giới trước là như thế nào. Đường đi của Bối Bội mấy năm nay giống hệt với Annie, cô không cho rằng cô ta rảnh rỗi không có việc gì làm, vô công rồi nghề, cô đoán lần này ngoại trừ công lược họ ra, còn có cách khách để thay thế cô và Ngải Nặc Đức trở thành nhân vật chính.
Cô cũng loáng thoáng cảm nhận được cô ta đang chờ đợi điều gì đó, bây giờ xem ra, thời gian chờ đợi đã kết thúc rồi.
Cũng là lúc cô thu được thành quả thí nghiệm.
...
Khi Bối Bội gửi tin nhắn cho Mika, thật ra đã tới hành tinh Ofara rồi, cũng có nghĩa là, dù họ có đồng ý để cô ta trở về hay không, cô ta nhất định cũng sẽ nghĩ cách để gặp họ.
Dẫn người yêu về nhà gặp họ là một lý do rất tốt, Mika quả nhiên đã đồng ý, như vậy có thể bớt được rất nhiều việc.
Cô ta nhìn về phía vị hôn phu ở đầu kia video, cao ráo đẹp trai, đầu óc thông minh, tuy huyết thống cao quý nhưng thân thế lại bất hạnh, phù hợp với tiêu chuẩn nam chính của rất nhiều hành tinh nhỏ. Hơn nữa cũng có lại giống của tộc Thiên sứ, tuy chỉ có 12% ít ỏi. Nhưng cũng chẳng sao cả, đợi đến khi Tang La chết rồi, cô ta có thể sử dụng điểm thưởng Chủ Thần tặng cho nhân vật chính để mua thuốc trong cửa hàng hệ thống nhằm tăng cao mức độ gen thuần của anh ta. Tới lúc đó anh ta cũng sẽ có tóc đen mắt bạc, nhất định có thể thay thế Ngải Nặc Đức, trở thành chánh án.
Nghĩ tới chuyện cuối cùng cũng có thể gϊếŧ chết Tang La đáng chết, cuối cùng cũng có thể khiến Ngải Nặc Đức đáng hận phải chịu đau khổ, cô ta gấp gáp muốn thời gian trôi thật nhanh để đi gặp họ.
Thời gian hẹn gặp Bối Bội là bữa tối bảy giờ, Tang La và Ngải Nặc Đức cũng đặc biệt trở về từ hành tinh Little Ofara. Nhưng mà, dù sao thì Bối Bội cũng từng điên cuồng quấn lấy Ngải Nặc Đức, họ cho rằng tạm thời Ngải Nặc Đức không thích hợp xuất hiện cùng một chỗ với họ, thế nên không thể cùng nhau ăn cơm, bị Tang La đưa về nhà anh.
Tuy trong lòng Mika phu nhân vẫn có khúc mắc với Bối Bội nhưng đã quyết định chịu trách nhiệm với cô ta cho tới khi cô ta gả đi nên vẫn rất tận tâm chuẩn bị bữa tối này, phòng cho cô ta và vị hôn thê trong nhà cũng đã được chuẩn bị xong xuôi.
Bảy giờ tối, một chiếc xe dừng trước cửa nhà họ, Bối Bội và bạn trai cô ta xuống xe.
“Ba, mẹ.” Bối Bội đỏ mắt gọi, sau đó lại nhìn về phía Tang La: “Tiểu La. Chuyện lúc trước chị thật sự xin lỗi em. Cảm ơn em đã khoan dung cho chị, còn để chị về nhà nữa.”
Mika phu nhân nhíu mày, không muốn nhắc tới chuyện quá khứ nữ: “Được rồi, chuyện đã qua thì đừng nhắc tới nữa, vào đi.”
Mọi người lập tức vào nhà.
Tang La vẫn luôn đánh giá vị hôn phu của Bối Bội, anh ta không hề nhìn Tang La, ánh mắt luôn đặt trên người Bối Bội, thâm tình chân thành, ngoại trừ Bối Bội ra, những người con gái khác đều không thể thu hút sự chú ý của anh ta.
Có điều tài ăn nói của anh ta không tồi, trả lời trôi chảy các câu hỏi của Tang Văn và Mika, Tang Văn cũng xem như hài lòng với anh ta, cảm thấy chàng trai này có tiền đồ, đặc biệt là anh ta có lại giống của tộc Thiên sứ, sau lưng có một đôi cánh.
“Tiểu La, sao em cứ nhìn Fira mãi thế?” Bối Bội lên tiếng hỏi cô, trong lòng có chút căng thẳng.
“Tôi chỉ nhìn cánh của anh ta thôi.” Tang La nói.
Bối Bội hơi gượng cười: “Em đừng so sánh anh ấy với Chánh án đại nhân chứ, chánh án có mức độ thuần lại giống gần 100%, mấy trăm năm đều không có nổi một người như vậy.”
“Cũng phải.” Tang La vẫn rất tự hào và vinh dự. Tuy ông xã cô không phải người lại giống thiên sứ độc nhất vô nhị, nhưng anh là thiên sứ có mức độ thuần lại giống cao nhất. Đôi cánh của anh không giống những người khác, mạnh hơn nhiều so với những người lại giống thiên sứ khác, cũng đẹp hơn, rộng hơn, mỗi một sợi lông đều trắng tinh như tuyết, trắng đến phát sát. Cô đều nhặt hết lông vũ của anh lên, sau này có thể làm một cái gối lông vũ thiên sứ.
Hai người nói như vậy, khó tránh khỏi khiến người khác nghĩ tới người bạn trai cũng là thiên sứ này phải chăng không phải trùng hợp, mà là Bối Bội vẫn có suy nghĩ gì đó với Ngải Nặc Đức. Sắc mặt Mika lập tức có chút không tốt, Tang Văn cũng không còn nhiệt tình như trước nữa. Hiện giờ tình cảm của Tang La và Ngải Nặc Đức phát triển rất tốt, người khác đều cảm thấy rất hạnh phúc, họ không hy vọng con gái nuôi sẽ chạy tới phá hoại lúc này.
Ở một đêm nay, ngày mai phải tiễn họ đi ngay. Hai vợ chồng cùng chung suy nghĩ, sau này tới hôn lễ gì đó, Tang La cũng không cần tham dự, họ đi một chuyến cho có là được rồi.
Bữa cơm này kết thúc một cách xấu hổ, Tang La trở về phòng, Bối Bội và bạn trai ở dưới lầu tiếp tục nói chuyện với Mika và Tang Văn.
Mãi tới đêm khuya, Mika và Tang Văn mới lên lầu đi ngủ. Bối Bội gõ cửa phòng Tang La.
“Có chuyện gì?” Tang La nhìn cô ta và người đàn ông bên cạnh.
“Tiểu La, chuyện lúc trước, chị muốn chính thức xin lỗi em, lúc đó chị…”
“Được rồi, chuyện đã qua rồi không cần nói nữa, dù sao thì sau này cô cũng không ở cùng chúng tôi, giữa chúng ta không có quan hệ gì, cũng không cần cố ý duy trì quan hệ nữa, đúng không?”
Bối Bội thoạt nhìn có chút mất mát: “Em nói đúng.”
Tang La nhìn vẻ mặt cô ta, có chút mất kiên nhẫn nói: “Duỗi tay ra đi.”
Bối Bội nhìn thoáng qua phía sau Tang La, sự chú ý để đổ dồn ở phía trước, nghe vậy duỗi tay ra: “Sao thế?”
“Tặng cô một món quà.” Tang La đeo một chiếc vòng tay vừa vặn lên cổ tay cô ta.
Bối Bội nín thở, Tang La cúi đầu, hoàn toàn không nhìn thấy phía sau cô có một con sâu lặng lẽ tới gần.
Chỉ cần một chút nữa thôi, chỉ cần bắt được Tang La, sau đấy lập tức cấy trứng vào cơ thể cô, không cần kéo dài thêm nữa, bắt được sẽ cấy trứng vào luôn! Không cần phí nhiều lời vô nghĩa, không cần làm những chuyện vô ích, thời gian càng dài càng lắm biến cố! Cứ dứt khoát lưu loát như thế, nữ chính cứ vậy mà chết! Thành công gần ngay trong gang tấc rồi!
Đôi mắt Bối Bội gằn tơ máu, cô ta thật sự đợi quá lâu rồi, sự kiên nhẫn đã cạn kiệt, gần như không thể chịu đựng nổi nữa. Cô ta quá hưng phấn, hưng phấn đến nỗi không nhận ra, vừa đeo vòng tay lên, đầu óc đột nhiên loáng thoáng có chút đau.
Nhưng khi con sâu phía sau đánh úp Tang La, Tang La đột nhiên quay đầu tập kích, mà trong khoảnh khắc cô xoay người, bạn trai bên cạnh Bối Bội cử động, trong miệng anh ta nhả ra tơ nhện màu trắng, vung về phía Tang La, mùi hương kì dị quen thuộc lại xuất hiện.
Nhưng lần này khóe miệng Tang La khẽ cong lên, trong lòng thầm gọi Ngải Nặc Đức. Vậy là ánh sáng chợt lóe, nụ cười vẫn còn trên mặt Bối Bội thì đầu hai con sâu đã rớt xuống. Ngải Nặc Đức đứng bên cạnh Tang La. Anh nhìn Bối Bội, chán ghét chau mày.
Nụ cười ngưng lại trên mặt Bối Bội.
Cô ta không thể ngờ Tang La lại lường trước được lần đánh úp này.
Tang La nhìn cô ta với vẻ mặt vô cảm: “Không ngờ bạn trai cô lại là Trùng tộc, khẩu vị của cô nặng thật đấy.”
Vẻ mặt Bối Bội lập tức thay đổi, hoảng sợ nói: “Sao, sao có thể! Sao có thể… Fira không phải Trùng tộc, lẽ nào anh ấy bị bọn chúng…”
“Có phải hay không, đợi quân đội điều tra xong sẽ biết ngay thôi.” Tang La nói: “Nếu có người cấu kết với Trùng tộc làm chuyện xấu thì hay lắm đây.”
Lúc này Bối Bội mới thật sự sợ hãi. Cô ta hoàn toàn không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này, cô ta cảm thấy bản thân cứ như đang giãy giụa vô ích, kết quả lại bị người ta giẫm lên chân. Mà lúc này, thi thể của Trùng tộc ở ngay đây, dù không có cách nào trực tiếp chứng minh cô ta thật sự cấu kết với Trùng tộc, mà là Trùng tộc giả làm bạn trai cô ta để trà trộn vào thì cô ta vẫn sẽ không được yên ổn. Cô ta biết người bị nghi ngờ cấu kết với Trùng tộc, dù có là tình nghi cũng sẽ bị giam giữ, chịu tra tấn trong ba tháng, chắc chắn không dễ chịu gì. Tang La lại một lần nữa gặp nguy hiểm vì cô ta, Tang Văn và Mika cũng sẽ không bảo vệ cô ta nữa.
Giờ phút này, Bối Bội nhìn Tang La và Ngải Nặc Đức, họ đứng bên nhau, khí thế bất phàm, không giống người thường, còn cô ta thì sao? Cô ta lần đầu tiên cảm thấy hoài nghi, bản thân lấy đâu ra tự tin có thể thắng được họ? Ở thế giới này nhiều năm như vậy, cô ta đã làm được gì?
Ở những thế giới nhỏ cấp thấp, cảm giác ưu việt sinh ra từ việc làm gì cũng thuận lợi do nắm bắt được cốt truyện và công cụ mua sắm cũng hoàn toàn biến mất vào lúc này, chỉ còn lại nỗi sợ hãi. Bối Bội lập tức đưa ra quyết định: “Hệ thống, ta phải rời khỏi thế giới này, rút linh hồn của ta ra đi!”
Giữ được rừng xanh, sợ gì không có củi đốt, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, tóm lại rời khỏi đây trước, những chuyện khác để sau rồi nói!
Nhưng mà...
“Hệ thống?”
“Hệ thống??”
“Hệ thống? Hệ thống! Hệ thống!”
Hệ thống không đáp lại, giống như đã biến mất khỏi đầu cô ta, sắc mặt Bối Bội lập tức thay đổi.
“Xem ra thí nghiệm thành công rồi.” Tang La mỉm cười nói.
Cái gì?
Bối Bội hoang mang nhìn về phía Tang La, lúc này mới nhận ra món đồ bị Tang La đeo trên tay. Cô ta nhìn vòng tay, rồi lại nhìn Tang La: “Cô… cô biết sao? Vậy mà cô lại biết?” Chuyện gì thế này? Hình như nữ chính biết chuyện có hệ thống? Sao, sao có thể!
“Còn có thành quả của một thí nghiệm khác nữa, muốn mời cô giúp kiểm chứng đây.”
Bốn năm qua, Tang La và đồng nghiệp ngoại trừ chế tạo chiếc vòng tay mạch xung lực tinh thần này ra, còn tiến hành một nghiên cứu khác, liên quan tới việc tiêu diệt Trùng tộc như thế nào. Dù không thể tiêu diệt cũng có thể khiến năng lực của chúng yếu đi.
Sau đó cô đưa ra một giả thuyết, linh cảm này của cô tới từ virus Huyết tộc biến dị ở đời trước. Nếu Trùng tộc đã muốn có được gen của ác ma như vậy, chi bằng cho chúng luôn thì thế nào? Nhưng gen này đương nhiên không thể là gen thật của ác ma mà là gen ác ma giả. Xung khắc chí mạng của Trùng tộc là thánh hỏa của tộc Thiên sứ, vậy thì, liệu có khả năng họ có thể làm ra được gen giả, gen ác ma có ẩn giấu thánh hỏa của tộc Thiên sứ có thể phá hủy Trùng tộc thì sao?
Học viện khác xem ý tưởng này của Tang La là điều viển vông, nhưng ở Chủng viện của cô, học viện đặc biệt kết hợp huyền học và khoa học, một trong các thành quả chính là lớp bảo vệ tộc Thiên sứ của Chủng viện. Ở chỗ họ, không có điều viển vông, chỉ có làm được hay không làm được.
Ý tưởng này cũng được mười người sở hữu tòa tháp Bảo Thạch rất coi trọng. Chủng viện luôn bí mật nghiên cứu, Tang La và Ngải Nặc Đức cùng cung cấp máu hỗ trợ, kết quả thành công nghiên cứu ra một loại virus mới. Trải qua nhiều lần thí nghiệm chứng minh, người được tiêm loại virus này vào sẽ trở thành người lại giống ác ma, mức độ thuần rất cao, hơn nữa đặc thù lại giống không khác gì ác ma thật sự, nhưng gen của nó sẽ cực kỳ không ổn định, rất dễ mang bệnh nguy hiểm tới tính mạng, hơn nữa sau khi tiêm vào, vì cơ thể chịu phản ứng nên sẽ dẫn tới tê liệt.
Nhưng, Trùng tộc sẽ không để ý tới chuyện kẻ bị cướp có tê liệt hay không.
Bối Bội nhìn nụ cười của Tang La, chỉ cảm thấy nụ cười của ác ma thật sự khiến cô ta lạnh người, sợ tới nỗi cả người run rẩy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.