Lúc trước Đường Lê vẫn luôn cố sắp xếp thời gian để đến đây một hai lần. Nhưng thời gian tới được không sớm cũng không muộn, cũng chưa một lần gặp được Lâm Kiều Thời gian đi học của cô bé không giống như cô, bảy giờ rưỡi sáng sẽ đến trường, cô thường đến tám giờ mới bước chân ra ngoài. Buổi chiều lại thường xuyên cùng bọn Trương Hiểu Hổ đến trường thể thao chơi game, đến bảy tám giờ tối mới tới, đương nhiên vào giờ này sẽ không gặp được ai. Cho nên mỗi lần cô tới đây đều thuận tay mang chút thức ăn cho mèo vào trong balo, nếu gặp thì cùng nhau cho ăn, không gặp thì tự mình làm. Cô mang đồ ra khỏi balo. "Anh còn mang theo một lon pate và thức ăn khô, đến lúc đó chúng ta trộn lẫn thức ăn cho mèo ăn đi." Đường Lê xem thời gian, có thể không chỉ có Lâm Kiều đi trễ, bọn cô cũng có thể không kịp đến trường trước khi chuông reo. Vì vậy, cô đặt cô bé ra khỏi vòng tay của mình. Lâm Kiều vừa mới cầm xong, nhìn trong tay Đường Lê còn có mấy túi, vốn định đưa tay giúp đỡ một chút. Kết quả tay còn chưa vươn ra, Đường Lê liền chọn một hộp nhẹ nhẹ nhét cho Tề Diệp bên cạnh. "Cho, Cậu lấy cái này đi." Tề Diệp chưa từng thấy qua những thứ này, lúc cầm cái hộp kia rũ mắt nhìn một cái. Cậu nhận ra thức ăn cho mèo trên tay Lâm Kiều, nhưng lại không rõ họ muốn làm gì. "Đây là cái gì?" "Còn có thể là cái gì nữa? Đồ đông khô. " Đường Lê đang kiểm kê đồ đạc, nghe thiếu niên bên cạnh hỏi một câu như vậy sau đó theo bản năng trả lời. Sau khi nói xong, cô mới ngước mắt nhìn lại. "Cậu chưa cho mèo ăn bao giờ à?" Những ai từng nuôi mèo hoặc thường xuyên cho mèo ăn thì sẽ quen thuộc với thức ăn cho chúng. Đường Lê thấy Tề Diệp có chút hoảng hốt, không cần nghĩ, cô cũng biết là đối phương chưa có kinh nghiệm gì. Nhưng cho mèo ăn không có nghĩa là đang nuôi mèo, không cần chú ý nhiều như vậy. "Không sao, đến lúc đó cậu cầm cái này, sau đó đổ nó một ít thức ăn cho mèo, hoặc là cậu muốn trộn hai loại vào với nhau cũng được." "Những túi thức ăn khô này đều làm từ thịt nguyên chất, không có phụ gia gì, kiểu gì chúng cũng thích ăn." (tội nghiệp hoàng thượng nhà mình chỉ có thể ăn cơm, có con sen đỗ nghèo khỉ thật là khổ mà TT) Đường Lê nói rất ngắn gọn, Tề Diệp nghe liền hiểu. Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên cho ăn, trong lòng cậu không hiểu sao vẫn cảm thấy có chút hồi hộp. Thật ra trước đó Tề Diệp cũng không phải chưa từng nảy sinh ý định cho chó mèo hoang ăn ven đường. Lúc trước còn học ở Hoài Hà, bởi vì nơi đó là ngoại thành, trên đường đi học cậu đều có thể nhìn thấy một số mèo hoang gầy trơ xương. Tề Diệp khi đó không có khái niệm mua thức ăn cho mèo, càng không có tiền. Sau đó cậu thử tìm hiểu xem mèo thích và không thích ăn cái gì, dự định lúc nhàn rỗi có chút tiền thì đi siêu thị hoặc đi chợ mua chút ức gà với thức ăn cho chúng. Nhưng khi đưa ý nghĩ thành hành động, cậu liền bị đả kích rất lớn. Cậu cũng không biết vì sao những con mèo kia lại sợ cậu như vậy, rõ ràng lúc trước một số nữ sinh cho chúng nó ăn, cho dù không phải lập tức đi qua, chúng cũng sẽ thăm dò chậm rãi tới gần. Nhưng mà cậu thì không được. Tề Diệp đem đồ ăn đặt ở khoảng cách xa chúng nó mới có thể tới. Nhưng một khi cậu tới gần một chút, chúng nó sẽ chạy tán loạn. Nghĩ tới đây đôi mắt cậu chợt lóe, trong lòng tuy rằng rất muốn đi, nhất là có thể cùng Đường Lê cùng một chỗ. Nhưng cậu sợ lần này lại giống như trước kia dọa chúng nó chạy mất, cậu có cho ăn hay không còn chưa tính. Tề Diệp lo lắng nhìn về phía cô "Đường Lê, tôi không đi được. Tôi đợi cậu ở đây được không? " Thiếu niên tay cầm hộp đông khô, môi mỏng mím lại, nhẹ giọng mở miệng nói với Đường Lê. "Tôi ngồi chờ cậu ở ghế dài, cậu yên tâm, tôi sẽ không đi lung tung." Đường Lê sửng sốt, sao vừa rồi nhìn cậu ta còn rất hứng thú, sao giây tiếp theo lại cúi đầu không muốn đi cùng. "Có chuyện gì vậy? cậu không thích mèo à? " "Không, tôi rất thích." "Vậy sao cậu đột nhiên không muốn đi..." Cô nói được nửa câu, tầm mắt thoáng nhìn sang bên má mà vừa rồi mình dùng ly sữa đậu nành nóng dán lên. Nó vẫn còn đỏ, giống như được trang điểm một lớp phấn. "Có phải cậu sợ bị cào không?" "Đừng sợ, những con mèo này tôi đều quen thuộc, đều rất ngoan. Hơn nữa có cào cắn gì cậu thì vẫn không có chuyện gì, lúc nghỉ hè tôi rảnh đều đi tiêm phòng cho chúng hết rồi." Nếu là bọn Trương Tiểu Hổ nói không muốn đi, Đường Lê sẽ không hỏi nhiều làm cái gì. Nhưng theo tính của Tề Diệp, nếu không nói ra thì cậu sẽ bị ức nghẹn. Ngày hôm qua cô định ra ngoài ăn thôi mà cậu ấy đã phản ứng mạnh như vậy rồi, mặc dù hiện tại cậu nói không có gì, về sau sẽ không như vậy nữa. Nhưng trong lòng cậu nghĩ như thế nào cũng chỉ có một mình cậu biết. Đường Lê vốn đã hạ quyết tâm, cô coi cậu là bạn, không phải vì nhiệm vụ. Đầu óc cô không quanh co nhiều như vậy, thay vì đoán cậu nghĩ cái gì, không bằng cố gắng mang cậu theo bên người. Bằng không chân trước vừa đi, chân sau lại ở đó cúi đầu, ủy khuất. Thiếu niên không biết đối phương lo lắng cho mình, thấy cô ít có sự kiên trì thì ngẩn ra. Lòng cậu khẽ động, lúc này mới nhẹ giọng mở miệng giải thích. "Tôi không phải sợ bị trầy xước gì đó, chỉ là tôi, tôi không được chúng nó thích." "Lúc trước tôi có thử rồi, chúng nó vừa thấy tôi liền chạy, tôi sợ đến lúc đó cũng dọa bọn chúng chạy mất, các cậu không thể cho ăn được." Đường Lê không nghĩ tới là nguyên nhân như vậy, vừa nghe cậu nói xong còn chưa kịp mở miệng thì cô bé ôm thức ăn cho mèo nháy mắt, sau đó nghiêng đầu nói với Tề Diệp trước. "Tề Diệp ca ca không sao đâu, mèo sợ anh, nhưng không sợ bọn em nha." "Hơn nữa anh không biết chúng nó thích Đường Lê ca ca bao nhiêu đâu, có mấy con mèo tính tình không tốt, mỗi lần nhìn thấy em đều gầm gừ, có mấy lần còn suýt chút nữa cào em bị thương. Nhưng vừa nhìn thấy Đường Lê ca ca liền lập tức lắc lắc cái đuôi tiến lên, còn vòng quanh cổ chân anh ấy cọ tới cọ lui, giống như đồ thu hút mào vậy. " Nói xong Lâm Kiều có chút chua xót, rõ ràng có vài con đều là cô cho ăn nhiều nhất, kết quả mỗi một lần đều không cho cô sắc mặt tốt gì. Nghĩ đến đây, cô bé bĩu môi. "Dù sao có Đường Lê ca ca ở đây anh cứ yên tâm đi, chúng nó sợ anh nhưng cũng không nỡ rời khỏi anh ấy." Mặc dù Lâm Kiều nói thật, Đường Lê vẫn có chút xấu hổ. Từ khi còn bé cô đã phát hiện mình tuy rằng lớn lên có chút hung dữ, đám trẻ con cùng nữ sinh không dám tiếp xúc với cô. Nhưng chỉ có đám động vật nhỏ thích cô. Trong số đó đặc biệt là mèo và chó. Dùng lời của Tằng Quế Lan để giải thích, thể chất này của cô hẳn là thể chất hút mèo, chỉ cần là mèo thì sẽ rất thích gần gũi với cô. Đường Lê bình thường đi đường gặp được mèo hoang, chúng nó đều sẽ tới quấn lấy cô. Dần dà, cô bắt đầu theo thói quen mang theo chút đồ ăn vặt cho mèo trong túi, trên đường nhìn thấy thì tiện cho ăn luôn. Không chỉ có Đường Lê. Tề Diệp đối diện sau khi nghe xong lời này cũng có chút ngoài ý muốn, lại mang theo ánh mắt hâm mộ nhìn lại. Đường Lê không được tự nhiên giơ tay lên sờ sờ mũi. "Cũng không khoa trương như vậy. Cùng lắm cậu chỉ cần ở bên cạnh tôi, hẳn là có xác suất rất lớn có thể cho ăn thành công. " "Không chừng còn có thể vuốt lông được chúng" "Cho nên tôi đi được sao?" Trong lòng Tề Diệp vốn đã rục rịch. Lúc trước bởi vì sợ dọa mèo hoang chạy mất, nghe Đường Lê nói như vậy, đôi mắt cậu sáng lên, cong môi gật đầu. "Được, để tôi thử xem." "Nếu thật sự không được, tôi sẽ đứng cách xa một chút chờ cậu." Đường Lê cười cười không nói gì, xách theo phía sau một túi lớn một túi nhỏ đi về phía bãi cỏ bên hồ. Mèo hoang trong công viên giống như đều tập chung ở đó, mỗi một lần cô đi qua tùy tiện vẫy vẫy là có thể gọi tới ba bốn con. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Còn chưa tới gần, Đường Lê đã nhìn thấy đuôi của hai con mèo vàng. Cô đem đồ vật đặt xuống đất, ngồi xổm xuống hướng về phía chúng nó ngoắc ngoắc ngón tay. "Đại Mập, Tiểu Mập, còn có Tiểu Bạch, mau tới đây ăn cơm." Ba con mèo kia một giây trước còn nằm sấp nằm ngủ ở bên trong, một giây sau nghe được giọng nói Đường Lê lỗ tai khẽ động. Sau khi ngửi ngửi mùi xác nhận, vội vàng đứng dậy chạy về phía cô. Đường Lê đem thức ăn mèo trong tay đổ xuống đất, Lâm Kiều thấy chúng nó tới cũng nhanh chóng mở lon ra. Chúng nó xem ra đã đói bụng một khoảng thời gian, không giống như trước sẽ vòng quanh Đường Lê cọ chân một hồi, nhìn thấy thức ăn liền trực tiếp tiến lên ăn. Thiếu niên đứng ở vị trí hai ba bước phía sau Đường Lê, cậu nhìn những con mèo kia không có chạy đi. Trong lòng một chút thăm dò tiến lên, cũng đi theo ngồi xổm bên cạnh Đường Lê. Cảm giác được bóng ma trong lòng cậu hạ xuống, Đường Lê nhấc mí mắt nhìn qua. Tề Diệp cứ như vậy khẩn trương nắm lấy hộp đông khô trong tay, ngay cả hô hấp cũng chậm lại một chút, sợ dọa chúng nó chạy mất. Rất cẩn thận. "Đừng căng thẳng như vậy, cậu cứ thử xem." "Cậu thử mấy viên đông khô trước đi." Đường Lê vừa nói vừa lấy một tay cầm lấy hộp đông khô trong tay Tề Diệp. Cô mở hộp ra, muốn lấy một chút để cho cậu thử. Kết quả khi cô vừa tới gần, mùi hoa nhài kia phủ lên người cậu, làm cậu sợ hãi cuống quýt muốn trốn về phía sau "Tôi, vẫn không nên làm thì hơn." Cậu vội vã nói, cúi đầu thu liễm vẻ mặt lại chuẩn bị đứng lên đi về phía ghế dài đằng kia. Lúc trước cậu cũng đâu có cho bọn chúng ăn, nên không có cậu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến khẩu vị của bọn chúng cả. Đường Lê nhíu nhíu mày, vẫn cho rằng cậu sợ hãi, trực tiếp đưa tay túm lấy cổ tay đưa cậu trở về. "Cmn, sợ cái gì? Rốt cuộc là mèo sợ người hay người sợ mèo? Cậu đang trốn cái gì vậy? " Đường Lê nào biết cậu sợ không phải mèo, mà là cô. Cổ họng Tề Diệp cuồn cuộn, tầm mắt nhìn chằm chằm bàn tay bị Đường Lê nắm giữ. Sức lực không lớn, nhưng lại nóng. "Đường Lê, cậu, cậu đừng có lúc nào cũng động tay động chân." Lúc cậu nói những lời này thanh âm có chút run rẩy, cố gắng dùng lượng lớn khí lực mới có thể đè nén được rung động trong lòng. Đường Lê dừng một chút, không hiểu được vì sao hôm nay đối phương lại phản ứng lớn như vậy. Vừa rồi trên đường đến công viên cậu ấy còn ôm mình không buông tay, sao bây giờ lại đột nhiên để ý như vậy. "Làm cậu đau?" "...... Không, không. " Cô căn bản không dùng sức, làm gì có chuyện đau. Vấn đề là do đầu óc cậu quá đen tối nên mới chịu không nổi. Rõ ràng cô còn chưa làm cái gì mà trong đầu đã gợi lên những ý niệm kỳ quái như vậy Cậu có cảm giác rất tội lỗi. Cậu thích người bạn của mình đã là một sai lầm lớn rồi, hơi bị đụng chạm, một khi cô tới gần liền suy nghĩ lung tung. Đúng là không biết xấu hổ. từ trước tới nay Tề Diệp đều cảm thấy mình là người có khả năng tự chủ rất mạnh, rất khắc chế. Cậu cũng nghĩ rằng mình sẽ luôn như vậy. Cho đến khi gặp Đường Lê. Sau khi nhận ra tình cảm trong lòng mình. Một lát cắt ý chí từng tự hào của mình trong nháy mắt đã tan rã không thành đoàn, không chịu nổi được một kích. Cậu từng muốn thử không ỷ lại vào cô nữa, nhưng nếu không ỷ lại thì cái gì cậu cũng không biết, vậy nên lại tiếp tục lấy danh nghĩa bằng hữu để lưu luyến sự ôn nhu của cô. Cậu không thể tiếp tục như thế này được. Cậu nên chủ động giữ khoảng cách, một chút, cho dù là một chút thôi cũng tốt rồi. Họ là bạn bè, bạn bè suốt đời. Phần còn lại không thể mong đi xa vời hơn nữa. "Đường Lê, tôi không thích." - Không thích chính mình như vậy. Một lúc lâu sau, Tề Diệp trong mắt có chút ảm đạm lóe lên, giống như đang hạ quyết tâm gì đó, dùng hết khí lực toàn thân, lần đầu tiên cự tuyệt đối phương như vậy. Giọng nói khàn khàn và nặng nề. "...... Lần sau cậu có thể không làm thế không. " - Tôi chịu không nổi. Đầu ngón tay Đường Lê khẽ động, cũng không nghĩ tới đối phương lại bài xích mình đụng chạm như vậy. Cô ngước mắt nhìn bộ dáng chịu đựng của đối phương, tựa như đang kiềm chế cái gì đó bẩn thỉu. Cũng không phải khổ sở, chính là trong lòng buồn bực đến hoảng hốt. Đường Lê nghĩ không ra. Hôm qua còn quấn lấy cô, khóc muốn làm bạn thân nhất của cô, không cho cô đi ra ngoài ăn cơm với người khác, hôm nay lại lạnh mặt, bộ dáng lãnh đạm lẫn kháng cự. Không có một chút dấu hiệu. Làm thế nào một con người bình thường có thể làm được? Lúc nào so với hôm qua còn chưa được một ngày, vì sao thái độ lại có thể khác nhau đến long trời lở đất như vậy, khác nhau đến một trời một vực luôn. Chẳng lẽ cậu ta có đến hai nhân cách sao? Đường Lê cảm thấy từ khi người ta không muốn lên xe đi theo đến công viên ven hồ, mà cô nằng nặc nhất định phải chở người ta tới giải sầu là một quyết định sai lầm. Cô vốn cho rằng cậu là người khẩu thị tâm phi. Kết quả người ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Cô còn nghĩ cho dù thế nào cũng phải kéo người ta đến đây. Ý thức được điểm này, Đường Lê cảm thấy mình thật buồn cười, sắc mặt cô đen lại, lạnh mặt buông tay cậu ra. "Xin lỗi, sau này sẽ không vậy nữa." Tề Diệp ngẩn ra, nhìn vẻ mặt Đường Lê lãnh đạm, cậu há miệng muốn giải thích cái gì. Lại phát hiện mình thế nào cũng không giải thích được. Giải thích cái gì? Hắn không phải chán ghét cô đụng chạm mình, mà là thích đến mức khó kiềm chế tình cảm. Cái này so với chọc tức cô còn ghê tởm hơn. Thiếu niên cúi đầu, cũng không nói lời nào, cứ như vậy im lặng đứng ở bên cạnh Đường Lê. Đường Lê cũng không để ý tới cậu nữa, cầm hộp đông khô đút cho bé mèo hoang dưới chân. Trong thời gian ngắn, không khí chung quanh dường đều ngưng tụ theo, Lâm Kiều nhìn hai người bọn họ đột nhiên không nói lời nào. Cô bé nuốt nước miếng, ngước mắt nhìn bộ dáng phiếm hồng đuôi mắt của thiếu niên. Thấy Đường Lê giống như thật sự tức giận, chần chờ một chút vẫn chủ động nhẹ nhàng đưa mấy viên đông khô vừa cầm trong tay cho Tề Diệp. "Tề Diệp ca ca đừng khóc, cho." Tề Diệp vừa muốn nói mình không khóc, nhưng mí mắt khẽ động, sương mù thấm vào trước mắt. Cậu ngạc nhiên giơ tay lên, sờ đến khóe mắt ướt át sau đó thì hoảng hốt, vội vàng quay mặt ra, lấy mu bàn tay lau lung tung. Đường Lê bên cạnh nghe được cậu khóc thì dừng động tác vuốt lông mèo lại, ngước mắt lên nhìn cậu. "Hai người cứ làm thong thả, tôi ra kia chờ..." Tề Diệp còn chưa nói xong, tay Đường Lê nhẹ nhàng vỗ đầu một con mèo vàng trước mặt, đẩy về phía cậu. Con mèo nhỏ kia giống như là hiểu được cái gì, cất bước đi về phía chỗ Tề Diệp. Tuy rằng vẫn chưa tới gần, nhưng ánh mắt tròn trịa, nhìn chằm chằm vào cậu. Giống như đang thúc giục cậu hãy nhanh chóng cho ăn. "Wow, Đại Mập dường như rất thích anh! Tề Diệp ca ca, anh nhanh lên, nhanh cho nó ăn. " Thiếu niên cũng không nghĩ tới con mèo này lại một chút cũng không sợ hãi đi về phía cậu, tình cảm trong lòng vừa rồi liền bị sự ngạc nhiên này tiêu tán hầu như không còn. Ánh mắt cậu sáng ngời, thật cẩn thận tiếp nhận viên đông khô mà Lâm Kiều đưa tới. Sau đó ngồi xổm xuống, đưa tay đưa đông khô đến bên miệng mèo vàng. Nhưng nó không ăn. Tề Diệp mím môi mỏng, ánh sáng trong mắt cũng chậm rãi ảm đạm xuống. "Cmn, nó không ăn thì cậu không biết dỗ dành sao?" Đường Lê vốn không muốn nói ra, nhưng cứ nhìn đối phương cứ như vậy cầm bất động, còn một mặt mất mát khổ sở, thật sự không nhịn được. Giọng điệu của cô không tốt lắm. Lâm Kiều cũng sợ cô nổi giận, vội vàng tiếp lời hòa giải. "Tề Diệp ca ca, Đại Mập là cha của Bảo Miêu, nó ngoan lắm, nhưng khi cho ăn phải cần người dỗ." "Anh thử dỗ dành nó, nó sẽ ăn." Cổ họng Tề Diệp cuồn cuộn, tay bất giác siết chặt một chút đông khô. Cậu không phải bị dọa sợ vì câu nói của Đường Lê, mà cậu không biết phải làm sao để dỗ mèo. Dỗ dành một con mèo? Làm thế nào để dỗ? Tề Diệp không có kinh nghiệm, theo bản năng ngẩng đầu muốn hỏi Đường Lê một chút. Nhưng thiếu niên vẫn còn đang tức giận, khoanh tay nhìn cũng không nhìn cậu một cái. Đôi mắt cậu đảo quanh, lại nhìn về phía cô bé bên cạnh. "Anh không biết dỗ" "Em có thể dạy anh không?" Lâm Kiều thấy hơi khó chịu, vì Đại Mập thích mỗi Đường Lê, cũng không thân cận với cô. Trên cơ bản cô chưa từng cho nó ăn, cô chỉ thấy Đường Lê chỉ cần gãi gãi cằm nó, véo tai nó thì nó sẽ ngoan ngoãn ăn. "Cái này em cũng không rõ nên dỗ như thế nào, nếu không thì anh cứ thừ sờ sờ, không chừng nó được vuốt lông liền ăn." Tề Diệp chưa từng vuốt lông mèo nên hồi hộp đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Cậu hít sâu một hơi, dưới ánh mắt cổ vũ của Lâm Kiều lúc này mới đưa tay thử chạm vào đầu con mèo màu vàng. Thế nhưng nó là một con mèo ngại đụng chạm, tay cậu vừa đặt lên đầu thì nó lập tức né tránh. Tay Tề Diệp cứ đặt giữa không trung như vậy, thu cũng không được mà tiếp tục cũng không xong. "Nó không thích bị sờ đầu." "Cậu có thể dùng giọng nói dỗ dành một chút, nếu nó vẫn không ăn thì thôi đi. Có thể cậu với đồng loại tương khắc với nhau, không có duyên." Đồng loại tương khắc? Nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp kia của Tề Diệp tràn đầy nghi hoặc, sự nặng nề trong lòng Đường Lê lúc này mới tiêu tán một chút. Cô nhếch khóe môi, giọng điệu thêm vài phần trêu chọc. "Mèo lớn mèo nhỏ, cũng không phải là đồng loại sao?" Thiếu niên nghe xong mới phản ứng lại, đối phương đang nói mình là mèo. Cậu xấu hổ hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, vừa định mở miệng phản bác. Lại chợt nhớ tới bộ dáng lúc trước, mình đem mặt vùi ở trên người Đường Lê mà khóc. Thân thể Tề Diệp cứng đờ, cả người cũng nóng rực lên. Tại sao đột nhiên nói cậu là một con mèo? Có phải cô vừa phát hiện ra cái gì đó hay không, phát hiện mình ở phía sau... Đường Lê cúi đầu nhìn, thấy thiếu niên không biết tại sao lại đứng ngây ngốc bất động. Cô có chút không kiên nhẫn, khom lưng ôm con mèo vàng kia lên, tiến đến trước mặt Tề Diệp. "Nhanh lên, thử dỗ nó đi." Tề Diệp cầm viên đông khô bối rối nhìn lại, đối mặt với đôi mắt màu trà của nó liền sửng sốt. Lúc trước không để ý, màu mắt của nó giống với Đường Lê, nhưng của con mèo này thâm thúy hơn một chút. Nhưng đều thuần túy trong suốt như nhau. Một người một mèo lúc này rất gần. Lại thêm Đường Lê đang ôm nên hương hoa nhài kia chậm rãi quanh quẩn giữa 2 cánh mũi. Tề Diệp đột nhiên bình tĩnh lại. Cậu cầm lấy đông khô trong tay, nhẹ nhàng tiến đến bên miệng mèo vàng. Mèo vàng theo bản năng muốn tránh. Cậu không biết phải làm gì. Chần chờ một chút, đôi môi mỏng khẽ mở ra, thử dỗ dành một tiếng. Thanh âm kia vừa nhẹ vừa mềm, đuôi mắt nhướng lên. Nghe được cả người tê dại. "Meo~"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]