Chương trước
Chương sau
Tề Diệp khóc không bao lâu, sau đó đỏ mắt di chuyển ra khỏi người Đường Lê.
Vừa rồi tâm tình lập tức lên không khống chế được, lúc này mới ý thức được mình đã làm cái gì, trong lòng rất là xấu hổ.
Dù nói thế nào cậu cũng là nam sinh, sao có thể động chút liền khóc.
Hơn nữa còn ở trước mặt Đường Lê..
Đôi mắt thiếu niên lóe lên.
Có chút không dám nhìn Đường Lê, sợ cô ấy ghét bỏ mình, chỉ cúi đầu không nói gì.
Đường Lê không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, cho rằng cậu còn bởi vì chuyện súc sinh vừa rồi làm sợ hãi.
Miệng cô nghẽn lại, nói không nổi lời trấn an, chỉ có thể giơ tay lên lau sạch sẽ sự ướt át của góc mắt cậu từng chút một.
"Không sao đâu, tôi đã cho hắn 1 bài học. Đừng khóc, vì loại người này không đáng."
Cô vừa nói vừa tức giận, tiện chân hung hăng đá vào người người đàn ông kia.
Tề Diệp cũng không biết tại sao, vừa rồi còn có chút khổ sở, nhìn bộ dáng Đường Lê so với mình còn tức giận đột nhiên cũng không khó chịu như vậy.
Trên lông mi của cậu còn vương một chút nước, nhưng vẻ mặt lại nhu hòa hơn một chút.
"Ừm, tôi không khóc, không đáng.".
Giọng điệu này vừa giống như phụ họa, lại giống như dỗ dành đứa nhỏ vậy.
Đường Lê nghe xong, vén mí mắt nhìn qua. Đối với đôi mắt ẩm ướt, trong lòng có chút ngứa ngáy, nhưng cô cũng không quá để ý.
Thấy Tề Diệp không có chuyện gì, trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng ta đây đi thôi. Người này lát nữa tôi tùy tiện tìm người tới mang hắn đi là được, không cần quan tâm hắn."
Thiếu niên giật mình nhìn qua.
"Cậu không quay lại phòng sao?"
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Đường Lê cho dù tâm có lớn đến đâu cũng không có khả năng tiếp tục trở về chơi bài với bọn Sở Bắc Thần.
Cô nhíu nhíu mày, có chút tức giận trừng mắt nhìn Tề Diệp một cái.
"Chơi cái rắm! Ông đây lúc này còn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà có tâm trạng chơi đùa thì cũng quá vô tâm vô phế đi?"
"Được rồi, chúng ta về nhà."
Đường Lê thuận miệng nói như vậy một câu liền chuẩn bị đi ra ngoài, kết quả phát hiện người phía sau không biết tại sao đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Có chuyện gì vậy?" Có phải thằng đó đã làm tổn thương cậu không? Nó ở đâu? Để tôi xem nào."
Cô nghĩ đến thể chất Tề Diệp hơi va chạm là có thể rách da chảy máu, trong lòng hoảng hốt, theo bản năng liền tới chuẩn bị vén quần áo cậu lên xem.
Tề Diệp vội vàng đưa tay túm lấy góc áo của mình, đỏ mặt lắc đầu.
"Không, tôi không có chỗ nào bị thương ngoại trừ lúc đầu bị hắn ta đụng ngã ở ngoài."
"Vậy vừa rồi sao cậu lại đứng yên?"
"Vậy ngươi vừa rồi như thế nào đứng bất động?"
"...... Chính là không kịp phản ứng."
Ánh mắt thiếu niên rất sáng, khóe môi bất giác gợi lên, cười đến nhạt nhẽo lại thẹn thùng.
Thiếu niên đôi mắt rất sáng, khóe môi không tự giác gợi lên, cười đến nhạt nhẽo lại thẹn thùng.
"Cậu vừa nói là chúng ta cùng về nhà..."
"Trước đây tôi hay về nhà một mình, bây giờ có thể trở về với cậu, tôi rất vui."
Tề Diệp lúc trước ở Hoài Hà, dù có cái gì thì cũng là cậu một mình trở về.
Không có bạn bè, trường học là xa nhà.
Mỗi lần về nhà trên đường đều sợ kinh hồn bạt gan, sợ trời tối.
Người nói này vô tâm, người nghe cố ý.
Nhất là vừa rồi sau khi xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Đường Lê càng buồn bực hơn.
Đường Lê rất ít hứa hẹn cho người khác, nhất là cho Tề Diệp.
Bởi vì cậu ta không giống như những người khác, cậu ta là nhân vật chính, là ý thức của thế giới. Hứa với cậu ta bất cứ điều gì, nếu đổi ý sẽ chịu phản phệ.
Cho nên ngay từ đầu Đường Lê đã đối với chuyện này rất là thận trọng, giống như lúc trước Tề Diệp nói muốn làm bạn thân nhất, cô cũng không tùy tiện đáp ứng.
Mặc dù điều này không có hại cho pháo hôi như cô, cùng nam chủ trở thành người bạn tốt nhất thì trăm lợi không một hại.
Nhưng Đường Lê cũng không đồng ý.
Cô là người coi trọng chữ tín nhất, chuyện đáp ứng nhất định sẽ làm, chính là bởi vì như vậy mới biết được trọng lượng đằng sau lời hứa.
Bởi vì Đường Lê biết, cô tạm thời không làm được. Không làm được thành thật với Tề Diệp, không làm được giống như cậu ấy coi mình là bằng tốt nhất của cậu.
Nhưng lần này Đường Lê lại không có quá nhiều do dự. Tốt nhất có lẽ không thể, nhưng cô cảm thấy bảo vệ cậu không chỉ là nhiệm vụ của mình, mà còn là cam tâm tình nguyện của cô. Cô muốn cậu ta hạnh phúc hơn một chút.
Nghĩ đến đây đôi mắt Đường Lê lóe lên, sau đó chủ động đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của thiếu niên.
"Về sau chúng ta đều sẽ cùng nhau về nhà."
Thiếu niên vừa rồi nói như vậy chỉ là theo bản năng cảm khái một câu như vậy, cũng không có ý gì khác.
Nghe được lời này của Đường Lê liền sửng sốt, hàng mi khẽ động, nước mắt cũng rơi xuống.
Cậu hít vào mũi, cúi đầu thu liễm mặt mày không cho Đường Lê nhìn thấy bộ dáng sụt sùi của mình.
Nhưng vừa cúi đầu lại nhìn thấy tay cô nắm chặt tay mình, mũi lại nhịn không được dâng lên chua xót
"...... Được."
Về sau chúng ta cùng nhau về nhà.
Chỉ có chúng ta thôi.
Bởi vì Đường Lê đột ngột rời đi, cô cũng lười trở về phòng, dắt Tề Diệp ra khỏi KTV lúc này mới lấy điện thoại di động ra gửi tin tức cho bọn họ.
Cũng mặc kệ bọn họ có trả lời hay không, gửi tin nhắn xong liền đem điện thoại di động đưa vào túi.
Trời nóng vào mùa hè nhưng cũng không mát mẻ vào ban đêm.
Đèn đường ven đường đã sáng lên, phía trên còn có một ít sâu bướm bay tới bay lui, đem ánh đèn vốn đã mờ mịt che khuất ánh sáng tối tăm.
Đường Lê vừa rồi đi ra là thuận tay nắm lấy Tề Diệp một chút, chủ yếu để trấn an, không có tâm tư gì khác.
Lúc chạm vào lại cảm thấy tay cậu lạnh lẽo, cứ như vậy nắm lại một lát, sau khi nóng lên chuẩn bị buông tay.
Nhưng mà tay cô buông lỏng, không nghĩ Tề Diệp vẫn nắm không buông.
Cậu tuy rằng kiều khí, nhưng dù sao cũng là con trai.
Khớp xương rõ ràng lại thon dài trắng nõn, đem tay cô bao kín mít.
Đường Lê vén mí mắt nhìn qua, vừa muốn cậu ấy buông tay, lại phát hiện cậu nhìn thẳng vào mình.
Trong mắt còn có chút nước, đuôi mắt đỏ cũng không cởi mở, mang theo sự quật cường không giải thích được.
"...... Còn sợ à?"
Tề Diệp dừng một chút, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Kỳ thật trong nháy mắt Đường Lê chạy tới cậu cũng không có gì phải sợ, nhưng trong lòng lại luyến tiếc buông tay cô ra.
Hình như phải dắt dắt mới an tâm, bằng không trong lòng luôn trống rỗng, buồn bực đến hoảng hốt.
Thấy thiếu niên lại không nói gì nữa. Đường Lê thở dài, có chút lớn gan mà lắc lắc để định bỏ tay ra.
"Được rồi đi, cậu muốn kéo bao lâu liền dắt bấy lâu đi.'
Tề Diệp cong môi, không nhìn ra bộ dáng ảm đạm lúc trước.
"Kéo không được bao lâu, đợi lát nữa còn phải đi xe đạp."
"Tôi đèo cậu về nhà."
Không biết có phải cố ý hay không, cậu đặc biệt nhấn mạnh 2 chữ "về nhà", mặt mày đều là bộ dáng thỏa mãn.
Bị Tề Diệp dắt dắt như vậy kỳ thật trong lòng cô ít nhiều vẫn có chút không được tự nhiên.
Cũng may buổi tối cũng không có ai, cô nghĩ vừa mới gặp phải chuyện xấu, cũng để cho cậu nắm tay.
Đường Lê đậu xe ở phía trước công viên, cũng không xa, đi bộ năm hoặc sáu phút là đến.
Thấy còn phải đi một đoạn đường, Đường Lê lúc này mới nhớ tới chuyện lúc trước muốn hỏi.
Cô dừng một chút, ngước mắt lên nhìn thoáng qua khóe môi thiếu niên nhếch lên.
"Tề Diệp, tôi có thể hỏi cậu chuyện này không?"
"Lúc trước ở trường thể thao, có phải cậu đã kích động Sở Bắc Thần, khiến cậu ấy mới động tay?"
Thân thể Tề Diệp cứng đờ, vốn nắm tay Đường Lê cũng không tự giác dùng sức một chút.
"Cậu ấy nói cho cậu biết?"
"Chậc, cậu đừng để ý có phải cậu ấy nói hay không, cậu cứ nói có chuyện này hay không đi."
"...... À, tôi không biết"
Cậu đè nặng khóe môi của mình, khiến cho nó không có độ cong. Dưới hàng mi dài đó rơi vào một bóng tối nhạt nhẽo.
"Nhưng lúc ấy không hẳn là tôi kích động khiến cậu ấy đánh tôi, cậu ấy vốn không biết tôi vốn bị thương, sau khi đẩy tôi vào tường, tôi có chút tức giận...Cảm xúc lên đầu nên có khiêu khích 1 chút."
Nói đến đây, đôi mắt Tề Diệp khẽ động, mang theo ý tứ lấy lòng nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu ngón tay Đường Lê.
"Tôi như vậy hẳn là không tính là quá đáng chứ? Dù sao cũng là cậu ấy động thủ trước.'
Đường Lê nhận thức được động tác nhỏ của đối phương. Cô cảm thấy trong lòng giống như bị lông vũ quét một chút, cho dù muốn nghiêm khắc cũng không dùng được.
"Cũng đúng, cậu ấy động thủ trước, chính là không đúng."
"Nhưng lần sau cậu đừng có xúc động như vậy, cậu đánh không lại người ta, người đang tức giận cậu đụng vào miệng Mộc Thương làm cái gì..."
"Tôi không có xúc động."
Đường Lê còn chưa nói xong, thiếu niên liền mở miệng cắt đứt.
Lòng bàn tay cậu không dấu vết vuốt ve mu bàn tay Đường Lê, cảm giác được như ngọc trong tay, biểu cảm trở nên nhu hòa.
"Lúc ấy cậu đang ở đây, tôi không có gì phải sợ."
"Tựa như vừa rồi vậy."
Cmn, chí mạng rồi.
Nàng nguyên bản là tính toán hảo hảo tóm được chuyện này giáo dục giáo dục Tề Diệp, kết quả hắn ngữ khí mềm nhũn, nàng liền cái gì cũng cũng không nói ra được.
Sao lại có nam sinh mềm mại như vậy, có thể làm nũng?
Rõ ràng đều là ở phương Nam, sao Nam thành lại nuôi dưỡng ra 1 Sở Bắc Thần mở miệng ra là muốn làm phụ huynh người khác, còn Hoài Hà lại dưỡng ra một con người làm mềm được lòng người khác vậy?
"...... Được, cậu nói cái gì chính là cái ấy đi. Dù sao tôi cũng nói không lại với cậu."
Tề Diệp thấy bộ dáng cô không có cách nào làm trong lòng mềm nhũn hơn, vừa định theo trêu chọc vài câu.
Kết quả nghĩ ra chuyện gì đó, sắc mặt hắn chợt trầm xuống.
"Được rồi, tôi còn chưa vạch trần chuyện xấu xí của cậu ấy trước, cậu ta ngược lại cáo trạng tôi trước."
''Cái gì?"
Thiếu niên rũ mắt nhìn về phía người bên cạnh, phát hiện cô có vẻ thật sự cái gì cũng không biết, cậu lại càng tức giận.
"Tôi biết cậu thích hắn, coi hắn ta như huynh đệ tốt. Tôi không phải sau lưng nói xấu hắn, nếu như chuyện khác thì thôi, nhưng đây là chuyện nghiêm túc. Cho dù cậu có tin hay không, hoặc nghĩ rằng tôi đang nói chuyện vô nghĩa, tôi vẫn sẽ cho cậu biết. "
"Sở Bắc Thần không phải là người tốt, ngoài miệng hắn nói thích cậu, thật ra sau lưng đã cặp với cô gái khác."
Cùng với cô gái khác, cặp với nhau.
Chuyện này xảy ra khi nào?
Nếu là người khác nói, cô cũng chỉ cười trừ, coi như chuyện bịa đặt. Nhưng Tề Diệp không phải người hay đi sinh sự,Cho dù cậu có không thích Sở Bắc Thần nhưng cũng không đem chuyện này ra nó giỡn.
Đường Lê bị lời này của thiếu niên làm cho ngây ngẩn cả người ngay tại chỗ, một lúc lâu sau cũng không có bình tĩnh lại.
Bộ dáng khó tin này rơi vào mắt thiếu niên cơ bản tương đương với cô đứng về phía Sở Bắc Thần, lựa chọn tin tưởng đối phương.
Phản ứng này Tề Diệp đoán được, nhưng chân chính nhìn thấy vẫn là ngực buồn bực đến khó chịu.
"Dù sao tôi biết gì đã nói hết rồi, cậu có tin hay không tùy thích."
Cậu nói xong liền định bỏ bàn tay nắm tay Đường Lê, kết quả vừa buông ra liền bị Đường Lê kéo người về.
"Không phải, tôi còn chưa nói gì nữa, cậu đi cái gì?"
"Vậy cậu có tin tôi không?"
"...Trước tiên cậu nói ra bằng chứng trước, tôi chưa biết cài gì cả nên tôi không tin ai hết."
Cổ họng Tề Diệp lăn lộn, rõ ràng chung quanh không có người, nhưng cậu vẫn không muốn để cho sự riêng tư của người khác bị người ta nghe được.
Cậu đến gần cô một chút, cố ý hạ thấp thanh âm.
"Sau lúc kết thúc trận đấu, tôi thấy hắn lén lút trốn ra phía cửa sau. Sau đó trở về lại lén lút đưa 1 cái bao màu đen cho một nữ sinh, tôi lúc ấy vì tò mò nên đi theo nhìn thử."
"Sau đó, tôi hỏi nữ sinh có cái gì trong đó, cô nói, cô ấy nói là.... đồ dùng mà mỗi tháng các cô phải dùng đến. Nói là Sở Bắc Thần mua cho bạn gái anh, bảo cô đưa đến nhà vệ sinh."
Nói đến đây mặt thiếu niên càng đỏ hơn, vẻ mặt có chút thẹn thùng.
"Cho nên hắn giống người không đứng đắn, cậu tốt nhất không nên giao du."
"......"
Đường Lê nhất thời không biết nên nhổ nước bọt việc Sở Bắc Thần không biết xấu hổ nói mình là bạn gái của cậu, hay là nên nhổ nước bọt chuyện này bị bại lộ.
Nàng nhìn bộ dáng thiếu niên thay mình phẫn nộ bất bình, không hiểu sao cô chột dạ sờ sờ mũi.
"Tề Diệp à, tính ra chuyện này không có quan hệ gì đến tôi."
"Thứ nhất, tôi lại không thích cậu ấy, nhiều nhất là cùng nhau chơi trò chơi hay gì đó, cậu ấy có bạn gái hay không đối với tôi không có sao cả. Thứ hai là chuyện tình cảm này, cậu ấy tùy ý, tôi cũng không quản được trên đầu cậu ta. Cậu xem đạo lý này có được hay không?"
"Không phải, không phải vấn đề có quan hệ với cậu hay không. Là chính cậu ta có vấn đề, hắn..."
Tề Diệp cắn môi, cậu sẽ không mắng người, nhiều lời trong đầu lại nói không nên lời. Sau nửa ngày, cũng không biết phải nói gì.
"Dù sao hắn cũng không tốt."
Đường Lê bị phản ứng này của Tề Diệp làm cho chọc cười.
"Sao cậu lại đáng yêu như vậy hả Tề Diệp, muốn mắng người đều không thành."
"Tôi biết cậu có ý tốt, nhưng việc này chính là cái ô long, cậu cũng không cần phải quá để ý."
"...tôi biết cậu sẽ không tin mà."
Bởi vì Đường Lê không thể đem sự tình nói cho cậu biết, cho nên Tề Diệp chỉ coi Đường Lê không tin lời cậu nói.
cậu rũ mắt không nói chuyện nữa, ánh sáng của đèn đường kéo bóng của cậu thành một đường dài.
Nhìn qua đặc biệt cô đơn đáng thương.
Đường Lê thấy tâm tình cậu không tốt, liền làm ảo thuật như từ trong túi đưa ra 1 hộp sữa dâu đưa qua.
"Đừng không vui như thế cho này."
Nhưng mà trong lòng Tề Diệp vẫn rất khó chịu, không chỉ là chuyện của Sở Bắc Thần, mà còn là chuyện xảy ra ở nhà vệ sinh lúc trước.
Hôm nay dường như không diễn ra suôn sẻ từ đầu đến cuối.
Nhưng khi nhìn thấy hộp sữa dâu tây mà Đường Lê đưa tới, cậu lại cảm thấy hết thảy đều không tính là gì.
Đôi mắt Tề Diệp lóe lên, rõ ràng vẻ mặt nhu hòa xuống, nhưng cảm thấy nhanh chóng tiếp nhận lại rất mất mặt.
"Cậu đừng tưởng rằng một hộp sữa dâu tây có thể dỗ dành tôi..."
"Hai hộp?"
"...... Được"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.