Thân thể bằng sắt cũng cần nghỉ ngơi, người cũng giống nhau, ngựa cũng vậy.
Ngày đêm đi đường hai ngày, bọn họ rốt cục đến Phong Thành.
Nói là một thành, lại rất là phồn hoa hưng thịnh.
Có thể so sánh với kinh thành, cửa trấn có một cây cầu, ban ngày khi thả xuống cầu treo, khi hoàng hôn buông xuống kéo cầu treo lên, không được ra vào.
Đây là quy định mới ban hành của thành chủ, trước kia chưa từng có, nghiêm khắc yêu cầu dân chúng trong thành chấp hành, người vi phạm sẽ bị xử phạt.
Bọn họ vội vã vào thành trước khi mặt trời lặn.
Sau khi Bạch Uyên mua những thứ cần thiết trên đường phố, hỏi người dân địa phương về chỗ dừng chân.
Không đến chốc lát sau, y tìm được một khách điếm, đem xe ngựa giao cho tiểu nhị kéo xuống cho ăn cỏ, bọn họ vẫn như cũ thuê ba gian phòng.
Ngay khi Bạch Uyên muốn đưa bạc, Sở Hàm Đường cắt ngang y.
"Bạch công tử, ta, ta muốn ở một mình một gian phòng, tướng ngủ của ta không tốt lắm, sợ buổi tối quấy nhiễu đến Tạ công tử."
Hiện tại Tạ Từ Hoài không có ở đây.
Ngay sau khi vào thành hắn đã biến mắt không có tăm hơi, hành tung bất định, không biết đã đi đâu.
Cũng là như vậy, nàng mới nhanh chóng đưa ra.
Nghe nàng nói như vậy, Bạch Uyên lộ ra vẻ mặt khó xử: "Sở công tử, võ công của ngươi tương đối nông.."
Nói đến một nửa thì không nói tiếp.
Nhưng tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nu-cai-nam-trang-ta-be-cong-nam-hai/2736814/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.