Sau khi đoàn người của lão hoàng đế rời khỏi thảo nguyên, Tạ Chỉ Thanh lại bước vào một khoảng thời gian nhàn rỗi ngắn ngủi. Nhưng lần nhàn rỗi này không kéo dài được bao lâu.
Bởi vì... Tạ Linh Nguyệt đang lớn lên với một tốc độ kinh người.
Tiểu bảo bảo ngày càng trở nên hiếu động, không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ.
Nói chuyện càng lúc càng lưu loát, tay chân cũng dài ra, còn mọc thêm mấy chiếc răng sữa nhỏ.
Chỉ xét riêng về ngoại hình, Tạ Linh Nguyệt mới tám tháng nhưng gần như chẳng khác gì một hài tử nhân loại hơn một tuổi.
Chính vì điều đó mà một vấn đề mới đã phát sinh — Tạ Linh Nguyệt bắt đầu... ngứa răng và thích g*m c*n.
Tạ Chỉ Thanh: "..."
Y đau đầu nhìn Tạ Linh Nguyệt lúc này đang tranh giành thanh gặm răng với Phù Phù.
Phù Phù không giành lại nàng, nó quay lưng lại, cái mông nhỏ chu lên, chui đầu vào trong góc mà giận dỗi.
Tạ Linh Nguyệt đã lớn thêm một chút, cũng đã học được vài phần cách suy nghĩ và quản lý cảm xúc của con người. Nàng nhận ra con thỏ nhỏ đang buồn bực, liền đặt thanh gặm răng xuống, đưa bàn tay mũm mĩm vào lồng thỏ chọt chọt lên mông Phù Phù.
Phù Phù làm bộ không để ý đến nàng, nàng lại tiếp tục chọt nó.
"Đủ rồi, Linh Nguyệt." Tạ Chỉ Thanh cuối cùng không nhịn nổi nữa, lên tiếng nhắc nhở, "Không được bắt nạt Phù Phù nữa, biết không?"
Tạ Linh Nguyệt giơ một ngón tay mập mạp lên trước mặt, ngoan ngoãn quay đầu lại gật đầu với y.
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhuyen-manh-my-nhan-ga-cho-lang-vuong/5213525/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.