"Mẫu hậu suốt ngày cứ than ngắn thở dài, chỉ sợ đệ ở thảo nguyên chịu ấm ức nhưng không có ai làm chủ cho đệ." Tạ Chỉ Phong mỉm cười nói, "Xem ra là người đã lo lắng dư thừa rồi."
Tạ Chỉ Thanh nằm dài trên giường, nét mặt sống không gì luyến tiếc, y nhắm mắt giả chết, bày ra dáng vẻ "ta không nghe, ta cũng không trả lời".
Tạ Chỉ Phong tựa vào đầu giường, dùng ngón trỏ chọc chọc vào má y, lại nói: "Lang Vương đó cũng không hung tàn như lời đồn nha, nhìn qua cũng dễ gần lắm đó."
"..." Tạ Chỉ Thanh trở mình, xoay lưng lại với y.
"Tiểu Thanh Nhi còn xấu hổ với ta sao?" Tạ Chỉ Phong chống tay lên giường, từ từ dịch người đến bên y, lại nói, "Mau để ta nhìn xem, có phải đệ đang đỏ mặt hay không?"
"Huynh phiền chết đi được!" Tạ Chỉ Thanh tức tối kêu một tiếng, kéo chăn phủ kín đầu, cuộn tròn trong ổ chăn không thèm nhúc nhích.
Tạ Chỉ Phong cười trộm vài tiếng, sau đó chậm rãi ngồi nghiêm chỉnh.
Lúc trêu đùa đệ đệ thì có vài phần hoạt bát giống Tạ Chỉ Thanh, nhưng khi nghiêm túc thì lại trở về tính tình ôn hoà như gió. Nhị hoàng tử hơi nhíu mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau, y đưa tay chạm vào khối chăn, thấp giọng hỏi: "Tiểu Thanh Nhi, hắn... Lang Tạp đã biết rồi sao?"
Tạ Chỉ Thanh còn đang lăn qua lộn lại trong chăn, nghe vậy liền dừng động tác.
Y thò đầu ra khỏi chăn, tóc hơi rối, mặt cũng đỏ hồng vì đã ủ trong chăn quá lâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhuyen-manh-my-nhan-ga-cho-lang-vuong/5213480/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.