"Lang Tạp, ngươi tới thật đúng lúc." Tạ Chỉ Thanh ngẩng đầu hỏi hắn, "Ngươi giúp ta xem thử, có đáng yêu không? Ta nhìn lâu quá rồi, không thể phân biệt được nữa."
Lang Tạp cầm lấy con lớn hơn, nhìn nhìn rồi nói: "Đáng yêu."
"Thật vậy sao?"
"Ta lừa ngươi làm gì." Lang Tạp vừa nói vừa vuốt vuốt vành tai y, "Mau mau, làm xong hai con này thì làm cho ta một con nữa, ta cũng muốn."
Tạ Chỉ Thanh ngốc nghếch nở nụ cười, nói: "Được. Vậy ta làm xong hai con này rồi sẽ làm cho ngươi."
Lang Tạp lại giở trò quấy rối: "Không được, ta muốn con ngươi đang làm, ta chỉ muốn con này thôi."
"A..." Tạ Chỉ Thanh tưởng hắn nói thật, có chút khó xử, nói nhỏ: "Nhất định phải là con này sao... Nhưng, cái này là..."
Y gãi gãi mặt, nhỏ giọng nói thầm: "Ta làm cho hoàng huynh mà... Làm lại thì sẽ không kịp mất..."
Lang Tạp nhéo hai má y, bật cười: "Trêu ngươi thôi, tiểu ngu ngốc."
Hắn vòng tay ôm lấy eo Tạ Chỉ Thanh, nhấc người từ ghế lên, nửa ôm nửa bế đặt lên giường.
"Đừng làm nữa." Lang Tạp không hài lòng nói, "Ngủ thôi."
Trong lòng Tạ Chỉ Thanh còn nhớ thương hai con thỏ, định nói "sắp xong rồi", nhưng vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải ánh mắt của Lang Tạp—
Ánh mắt người kia sâu thẳm, hắn nhíu mày, đang híp mắt nhìn y, thần sắc nguy hiểm vô cùng.
Tạ Chỉ Thanh không dám kháng cự, thuận theo lực đạo của hắn nằm xuống giường.
Hai tay Lang Tạp chống hai bên vai y, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhuyen-manh-my-nhan-ga-cho-lang-vuong/5213476/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.