Tạ Chỉ Thanh: "Cái gì mà rất giống?"
Lang Tạp thừa lúc y không chú ý, vội rút con thỏ cỏ trên đầu y giấu vào trong tay áo, đánh trống lảng: "Không có gì, ý ta là ngươi rất đáng yêu."
A Thắc Tư ngồi trong góc khịt mũi một cái, quay lưng lại, cái đuôi quét một cái xuống đất, bóng lưng ấy tràn đầy vẻ khinh thường.
Lang Tạp làm như không thấy, giả vờ như vừa sực nhớ ra điều gì, lấy con thỏ cỏ từ trong tay áo ra đặt vào tay Tạ Chỉ Thanh, nói: "Cho ngươi chơi."
Tạ Chỉ Thanh "Aida" một tiếng rồi vui vẻ nhận lấy món đồ chơi nhỏ, chợt hiểu ra, nói: "A! Vừa rồi có phải ngươi nói nó giống Phù Phù phải không?"
Y cầm con thỏ nhỏ đặt bên cạnh mặt Phù Phù so thử, xác nhận: "Thật sự rất giống. Ngươi đan thế nào vậy?"
Lang Tạp không trả lời, chỉ khoanh tay đứng một bên, mỉm cười nhìn y.
Tạ Chỉ Thanh chỉ nghĩ là Lang Tạp không muốn dạy mình, cũng không truy hỏi nữa, cẩn thận cất con thỏ cỏ ấy vào ngăn kéo, để chung với con thỏ ngọc mà Tạ Chỉ Phong đã tặng, đè lên trên bức gia thư mà phụ hoàng đã gửi mấy hôm trước.
Lang Tạp chờ Tạ Chỉ Thanh thu dọn xong xuôi, từ phía sau chạm nhẹ vào vành tai y, nói: "Ngày mai ta phải ra ngoài một chuyến, khoảng hai ba ngày sẽ về. A Thắc Tư sẽ ở lại chăm sóc ngươi, đừng lo lắng."
"Ngươi muốn đi ra ngoài? Đi đâu vậy?" Tạ Chỉ Thanh vô thức hỏi.
Lang Tạp không trả lời, nghiêng đầu mỉm cười nhìn y.
Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhuyen-manh-my-nhan-ga-cho-lang-vuong/5213468/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.