Lang Tạp, Lang Tạp.
Tạ Chỉ Thanh nhẩm đi nhẩm lại tên của Lang Vương trong lòng.
Y siết chặt yên ngựa, toàn thân cứng đờ ngồi trên lưng tuấn mã.
Vòng tay phía sau rộng rãi ấm áp, cánh tay ôm lấy cơ thể y rắn rỏi kiên cường.
Tay phải của Lang Tạp để hờ ở một bên, vậy mà chỉ dùng một tay trái cũng đủ để ôm chặt lấy vòng eo Tạ Chỉ Thanh.
Bên tai chợt truyền đến hơi thở ấm nóng, Tạ Chỉ Thanh theo bản năng ngoảnh đầu lại, vành tai vừa lúc lướt nhẹ qua bờ môi Lang Tạp.
Hai gò má y thoáng ửng đỏ, luống cuống tay chân muốn né tránh.
Chỉ là trên lưng ngựa, không gian vốn nhỏ hẹp, chẳng những không né được, ngược lại còn bị ôm chặt hơn.
"Ngồi vững, coi chừng bị ngã." Lang Tạp nhẹ giọngg nói bên tai y.
Tạ Chỉ Thanh lúng túng quay đầu lại, lí nhí đáp một tiếng: "Ừm."
Vừa quay đầu, Tạ Chỉ Thanh liền đối diện với ánh mắt của Lang Tạp.
Sau một phen rước dâu náo loạn, mãi đến giờ phút này Tạ Chỉ Thanh mới thật sự quan sát cẩn thận dung mạo của vị Lang Vương điện hạ này.
Lang Tạp vận một thân hỷ phục màu tím đỏ, cổ áo có phần xộc xệch; mái tóc dài được buộc lỏng ở một bên, vài lọn tóc được tết thành những bím nhỏ, buông xuống bờ vai.
Tạ Chỉ Thanh liếc nhìn hoa văn mờ nhạt được thêu trên hỷ phục, y nhận ra đó chính là vân sói của Lang tộc. Ban đầu nhìn qua có phần lộn xộn, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra từng đường nét đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhuyen-manh-my-nhan-ga-cho-lang-vuong/5213456/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.