Sau khi linh hồn tiến vào thân thể Du Ngộ, Trì Nam lại mơ thấy một giấc mộng.
Tro tàn trong giấc mơ tan đi, ánh trăng trong vắng tràn vào phòng ngủ.
Thời gian đảo ngược, mơ thấy những năm hình như cậu vẫn còn trong bức hoạ.
Du Ngộ nhỏ đối diện với bức 《Thiếu niên khóc》 trên tường, thanh âm vừa thấp vừa ngọt, cẩn thận như chia sẻ bí mật: "Anh ơi, người tối qua em gặp trong mơ có phải là anh không?"
"Nếu một ngày nào đó em được tự do, em có thể đi tìm anh không?"
Trong sự tĩnh lặng vô biên của bức tranh, Trì Nam trả lời hắn một câu: "Anh đợi em."
Tuy rằng cậu biết, chắc chắn Du Ngộ nhỏ không nghe được câu trả lời của cậu.
Rốt cuộc hồi ức này đã có tự bao giờ? Trì Nam không nhớ, thậm chí không nhớ nó có thật hay không...
*
"Trì Nam? Tỉnh chưa? Này?"
Thanh âm của Hắc Trà từ rất xa truyền đến, từ xa đến gần, ý thức Trì Nam dần dần trở về.
Cổ họng khô khốc cùng cực, như dán một tầng khói bụi thật dày, cậu vừa định mở miệng đã bị sặc trở về, Hắc Trà vội vàng đưa nước tới: "Nào, nhuận họng trước rồi nói."
Trì Nam nhận lấy bình nước, một hơi uống nửa bình mới thoáng hòa hoãn, cậu xác nhận mình còn sống yên ổn.
Lạch cạch, lạch cạch.
Hiện tại nơi bọn họ ở giống như một toa hành khách, chậm rãi lắc lư về phía trước, trong không khí tràn ngập hơi lạnh tanh hôi mùi sắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhoc-mit-uot-tien-vao-ac-mong-tuan-hoan/2884375/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.