Vừa chuẩn bị thu dọn đồ dùng, động tác Trì Nam dừng một tí, cậu còn chưa mở miệng, Hắc Trà đối diện đã giành trả lời: "Đứa nhỏ rất đáng thương, nhưng nếu trưởng thành, tôi cảm thấy xác suất lớn không phải là người bình thường."
"Hả? Sao anh lại nói vậy?" Diệp Thường dường như rất có hứng thú với cậu chủ nhỏ, ngữ điệu cũng hơi khác so với lúc trước.
"Làm sao một đứa trẻ lớn lên trong một môi trường như vậy có thể bình thường? Vốn gia đình sinh ra mình có ảnh hưởng rất lớn với tính cách con người mình," Hắc Trà nói ra ý kiến của mình, "Có thứ cha mẹ này, từ nhỏ đã bị đối xử như tế phẩm, không điên đã rất ghê lắm rồi, còn bảo bình thường gì nữa..."
"Cũng đúng, " Có lẽ là do đối diện với ánh sáng, đôi mắt Diệp Thường ẩn hiện sau tròng kính, làm người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn, "Nam ca cũng nghĩ như vậy sao?"
Trì Nam im lặng giây lát, lắc đầu: "Đứa nhỏ rất đáng yêu."
Diệp Thường bình tĩnh nhìn cậu một cái, nhàn nhạt nhếch khóe môi: "Phải không?"
"Ài lòng yêu thích này của cậu quá độc đáo, sau này tìm đối tượng có phải cũng chạy theo hướng này hay không." Hắc Trà trêu chọc Trì Nam.
Trì Nam không sao cả bị đùa giỡn, nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Nếu như vẫn có thể tìm được."
"Oa quả nhiên cậu thích bệnh kiều." Hắc Trà nhìn cậu ăn sạch đĩa cơm, hỏi, "Cậu đã ăn xong rồi?"
"Ừm, mấy cậu ăn chậm, tôi đến du thuyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhoc-mit-uot-tien-vao-ac-mong-tuan-hoan/2884368/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.