Nét mặt thuyền trưởng già cứng đờ: "Vị khách này, xin ngài đừng nên có bất kỳ ý nghĩ nguy hiểm nào."
Diệp Thường mỉm cười đẩy kính: "Xin ông trả lời câu hỏi của tôi."
Ngữ điệu của hắn ôn hòa, dáng vẻ cũng văn nhã, lại khiến người ta có một cảm giác áp bách không thể nói rõ.
Ngay cả thuyền trưởng già làm NPC cũng nhịn không được dời mắt, khóe miệng căng thẳng: "Hai người."
"A, cảm ơn phối hợp." Cảm giác áp bách trong giọng điệu của Diệp Thường tan biến, hắn lặng yên không một tiếng động nhìn Trì Nam bên cạnh, khóe môi gợi lên độ cong nhạt nhẽo.
Trong buổi kể chuyện kinh dị tiếp theo, mọi người không phối hợp như tối hôm qua, chuyện ma kể ra làm như gãi ngứa, hiển nhiên đều có lệ.
Người chết không thể làm người chết, quỷ càng không thể nói đến.
Vẻ mặt thuyền trưởng già rất không tốt, nhưng quy tắc chỉ nói phải kể chuyện kinh dị, lại không có quy định không thể làm một phen hú vía.
Thế nên tất cả những người mộng du nghe một đêm "tiếp cận khoa học" cùng các chuyên mục pháp lý, như thể kiểm tra...
Mọi người nói một vòng mới chưa đến mười giờ, phòng tiệc phút chốc yên tĩnh, thuyền trưởng già dời mắt nhìn về phía Trì Nam và Diệp Thường: "Hai vị khách, xin chia sẻ câu chuyện kinh dị của hai người với chúng tôi."
Trì Nam phớt lờ tầm mắt thúc giục của thuyền trưởng già, hời hợt nói: "Không có."
Môi thuyền trưởng già căng thành một đường thẳng, quay sang Diệp Thường: "Vị tiên sinh này thì sao?"
Diệp Thường nhún nhún vai: "Tôi cũng không có."
"Hai vị khách có nghe rõ quy tắc Hoàng Hôn mà tôi đã nói trước đó hay không, mỗi đêm, mỗi khách phải kể một câu chuyện kinh dị ––"
"Nếu không sẽ phải chấp nhận hình phạt nghiêm khắc, qua đêm trong căn phòng đặc biệt, đúng không?" Diệp Thường ngắt lời ông, trên mặt duy trì nụ cười.
Sắc mặt thuyền trưởng cứng đờ, ngồi thẳng: "Đúng vậy."
"Tôi và vị khách này," Diệp Thường dùng ánh mắt ý bảo Trì Nam, "Rất có hứng thú với căn phòng đặc biệt trên tàu Hoàng Hôn, cho nên thật đáng tiếc, không thể chia sẻ câu chuyện với mọi người."
"Đúng không?" Diệp Thường cười cười với Trì Nam, thật giống như đang mời cậu vậy.
Trì Nam không có nhiều vở diễn như hắn, chỉ lịch sự hỏi: "Xin hỏi, kể chuyện xong chúng tôi có thể rời đi sớm không? Tôi hơi buồn ngủ."
Thuyền trưởng già: "..."
"Tôi rất thưởng thức lòng hiếu kỳ của hai vị khách, cũng rất bội phục dũng khí của các cậu, nhưng cuối cùng tôi nhắc nhở một lần, phòng đặc biệt là quà tặng do khách khứa để lại, giống như phòng triển lãm tranh không rõ điều gì đến nỗi chết đi." Thuyền trưởng già cảnh báo.
Diệp Thường cười cười, trong mắt lộ ra ánh sáng thưởng thức: "Tôi trái lại cho rằng, phòng triển lãm tranh đầy vẻ mỹ học thần bí, vị bạn cùng phòng yêu nghệ thuật của tôi cũng rất thích."
Thuyền trưởng già: "..."
Ông như bị chết máy, dẫu sao trong sự nghiệp làm NPC của ông ta, chưa từng thấy có vị khách nào tán thưởng phòng triển lãm tranh trên Hoàng Hôn là mỹ học thần bí.
Trì Nam ngáp một cái: "Xin lỗi, chúng tôi thực sự muốn nghỉ ngơi."
Mặc dù thuyền trưởng già nặng mặt, nhưng vẫn căng mặt diễn vẻ quý ông: "Hai vị này đi theo tôi, chúc các cậu có một buổi tối vui vẻ."
"Trì Nam, cậu thật sự muốn đi..." Hắc Trà có hơi lo lắng gọi cậu lại, nếu là lúc trước, hắn nhất định sẽ giống như một bà mẹ càm ràm ngăn cản, nhưng từ sau khi Diệp Thường xuất hiện bên cạnh Trì Nam, Hắc Trà luôn cảm thấy hai người có loại ăn ý nào đó, bản thân hoàn toàn không cách nào xen vào quyết định của hai người.
Hơn nữa có thêm đủ loại thao tác thần kỳ Trì Nam gặp phải nguy cơ mà hắn được mở mang nhiều lần, trong lòng cũng hiểu rõ Trì Nam không phải là người mộng du bình thường như hắn.
Trì Nam chắc chắn liếc mắt nhìn Hắc Trà một cái: "Sáng mai cùng nhau đến nhà ăn ăn sáng đi."
Ý trong những lời ấy của cậu đã rất rõ ràng, Hắc Trà hiểu rõ trong lòng, cười cười: "Được, cậu cũng đừng nướng lâu quá, không ăn sáng tôi hạ đường huyết."
"Ừm, tôi sẽ điều chỉnh đồng hồ báo thức." Trì Nam nói xong, theo thuyền trưởng già đi tới cái gọi là phòng đặc biệt.
Sau khi hai người rời khỏi phòng tiệc, mọi người cũng không muốn tự mình tản ra về phòng, đối với bọn họ mà nói, nhàm chán tụ tập cùng một chỗ như vậy cũng tốt hơn là một mình hai người ở trong phòng khách.
Huống chi có một số phòng bên cạnh có tai nạn tử vong, có phòng chỉ còn lại một người.
Bạn trai của Vi Vi khăng khăng muốn ở lại 310 với cô, nam tóc đỏ vốn ở cùng phòng với anh khuyên anh: "Quy tắc nói rõ không thể đổi phòng, không lẽ anh muốn chết à?"
Chàng trai cười khổ: "Vậy tôi cũng không thể để Vi Vi một mình ở trong phòng người chết được, hơn nữa tình trạng của cô ấy kém như vậy, ở một mình một đêm khẳng định không được."
Tóc đỏ vốn còn muốn nói gì, nhưng rốt cuộc câm miệng. Thực ra mọi người đều biết biện pháp tốt nhất, là để Vi Vi phòng 310 vào phòng của họ.
Nhưng quy tắc nói không thể đổi phòng, cũng có thể có nghĩa là người bị đổi phòng cũng phải chịu hình phạt vi phạm.
Tóc đỏ thân là người mộng du cũ, rất rõ ràng những quy tắc này có tính liên lụy, một khi Vi Vi vào phòng bọn họ ở, rất có thể liên lụy đến bản thân.
Cũng không phải hắn không có lòng đồng tình, nhưng cái gọi là đồng tình ở trước mặt tử vong, không chịu nổi một kích.
Đạo lý tất cả mọi người đều hiểu rõ, cho nên cũng không ai nói rõ ràng, càng sẽ không có người nhảy ra chỉ trích, dù sao hai người cùng phòng vốn là bèo nước gặp nhau, không lý nào muốn vì đối phương mà đánh cược mạng sống.
Vậy nên một đám người mộng du canh giữ trong phòng tiệc, nhìn một phần ba hoàng hôn ngoài cửa sổ sát đất, khẩn trương lại bất lực chờ đến mười hai giờ đêm.
*
Cái gọi là phòng đặc biệt có một cánh cửa sơn màu đỏ, trên cửa treo một sợi xích sắt nặng, xem ra không thể mở ra từ bên trong.
Diệp Thường hơi nhướng mày: "Thật sự rất độc đáo."
Thuyền trưởng già phải đối mặt với những vị khách không tuân thủ các quy tắc, nào còn hoà nhã dễ gần nữa, ông lạnh giọng cười cười: "Chúng tôi có nghĩa vụ tạo ra bất ngờ vui vẻ cho những vị khách tò mò."
Đoạn, ông lấy một chuỗi chìa khóa lớn từ bên hông, lấy ra một cái xích nặng nề mở ra.
Một tiếng kim loại khó chịu vang lên, sợi xích trượt xuống cửa phòng mở ra, quý ông thuyền trưởng già làm một tư thế mời với họ: "Chúc ngủ ngon, các vị khách thân mến."
"Chúc ngủ ngon."
Hai người vào phòng, theo đó "phanh" một tiếng, cửa bị khóa chết.
Phòng này có hơi hẹp so với phòng bình thường một chút, trang trí bố trí khác cũng không có quá nhiều khác biệt, khác biệt lớn nhất chẳng là trong phòng chỉ có một cái giường...
Thuyền trưởng già nói đúng, phòng này có thể chứa hai người, đây là một phòng khách có giường đôi.
Trì Nam: "..."
Nói cách khác, đêm nay cậu sẽ ngủ chung giường với Diệp Thường...
Diệp Thường giấu ý cười nơi khóe môi, uyển chuyển nhìn lại: "Anh có phiền không?"
Trì Nam lại hỏi ngược lại: "Cậu ngủ có lộn xộn không?"
Diệp Thường giật mình: "Hẳn là rất an phận, làm sao vậy?"
Trì Nam lắc đầu: "Không có gì, chỉ là lúc tôi rời giường sẽ hơi nổi nóng, nếu không lộn xộn thì ngủ chung cũng không thành vấn đề."
Cậu tùy tiện tìm một lý do có lệ cho qua.
"Nổi nóng khi rời giường thì sao? Chửi mắng hay đánh người? "Diệp Thường thể hiện hứng thú nồng đậm.
Trì Nam nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Sẽ khóc."
Diệp Thường phụt nở nụ cười, Trì Nam kỳ quái nhìn lại: "Làm sao vậy?"
"Không có, chỉ là cảm thấy rất đáng yêu." Diệp Thường cười nói.
"..." Trì Nam bỗng chốc có phần bối rối, thế nên không nói chuyện.
Đây là lần đầu tiên có người dùng từ đáng yêu miêu tả hành vi khóc của cậu.
Người trước khen cậu khóc, còn là NPC cậu chủ nhỏ trong "Giấc mộng Du Ngộ".
"Mà nói, cậu thật sự không sợ sao?" Trì Nam chuyển đề tài.
Diệp Thường: "Sợ cái gì?"
Trì Nam: "Ở đây."
Diệp Thường: "Em không nói dối, thật sự rất tò mò căn phòng này có cái gì, nói không chừng cất giấu manh mối quan trọng, với lại..."
Hắn dừng chút, mỉm cười: "Sợ anh chán chường, muốn tiếp tục làm bạn cùng phòng với anh."
Trì Nam: "..."
"Giỡn thôi."
Sau khi hai người vào phòng bắt đầu tiến hành điều tra tất cả một phen, từ tủ quần áo đến thảm mỗi ngóc ngách đều không buông tha, căn "phòng đặc thù" này được nhân viên phục vụ dọn dẹp rất sạch sẽ, thậm chí ngay cả "dấu vết tử vong" của mỗi phòng cho khách bình thường cũng không có, nhìn sơ thì sạch sẽ lại an toàn.
Họ tìm thấy thứ duy nhất có thể trở thành manh mối, đó là một cái rương gỗ cao nửa mét dưới gầm giường.
Cái rương bị khóa, hai người cân nhắc một hồi cũng không có cách mở ra.
"Sáng mai mang rương ra ngoài, chắc Hắc Trà sẽ có cách." Trì Nam đã từng chứng kiến kỹ thuật mở khóa của Hắc Trà.
Diệp Thường đẩy kính: "Không mở được cũng không sao, nghĩ biện pháp lấy chìa khóa từ thuyền trưởng là được."
Trì Nam nghĩ đến chuỗi chìa khóa lớn của thuyền trưởng già, gật đầu.
Hai người thảo luận gác đêm, Diệp Thường gác từ 12 giờ đến 4 giờ sáng, Trì Nam thì gác từ 4 giờ đến 8 giờ sáng.
Sau khi phân công xong, Trì Nam điều chỉnh đồng hồ báo thức: "Đợi lát nữa nếu đồng hồ báo thức không đánh thức tôi dậy, cậu cứ dùng nước lạnh hắt tôi dậy."
Cậu sợ mình buồn ngủ làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của đối phương, cẩn thận dặn dò.
Diệp Thường suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Nếu bắt buộc gọi anh dậy, thật sự sẽ khóc à?"
Trông vẻ của hắn còn có chút chờ mong.
Trì Nam: "..." Cậu thật sự không muốn tiếp tục đề tài này với đối phương.
"Tôi đi tắm rửa." Nói xong, cậu chui vào phòng tắm, trước tiên làm sạch nước mắt dưới vòi hoa sen ấm áp.
Đến phiên Diệp Thường tắm rửa, Trì Nam lại kiểm tra phòng một lần nữa, không tìm được manh mối hữu dụng gì, trong lúc vô tình còn đụng phải chiếc ghế Diệp Thường tiện tay treo áo khoác.
Một tiếng rơi cực nhẹ truyền đến, Trì Nam nghiêng đầu, một chiếc đồng hồ quả quýt trượt ra từ túi áo Diệp Thường trên mặt đất, bởi vì trải thảm, thanh âm không lớn, gần như bị tiếng nước ào ào truyền đến trong phòng tắm bao trùm.
Ánh mắt Trì Nam đông lại, nhiều lần nhìn thấy Diệp Thường một mình, xuất thần nhìn chiếc đồng hồ quả quýt này.
Có ý nghĩa đặc biệt gì ư...?
Cậu nhặt đồng hồ quả quýt lên, cầm trong tay do dự một chốc, cuối cùng vẫn đặt chiếc đồng hồ quả quýt lên tủ đầu giường.
Kệ đi, cậu không có hứng thú xen vào chuyện riêng tư và quá khứ của người khác.
Diệp Thường tắm rửa xong đi ra, lần đầu tiên nhìn thấy đồng hồ quả quýt đặt trên tủ đầu giường, thần sắc hắn cứng đờ trong một toáng, chợt âm u lạnh lẽo trong mắt làm hơi nước trên da cũng bốc hơi tản đi.
Mà Trì Nam nằm ở bên kia đã thiếp đi.
Diệp Thường kéo rèm lên, tựa vào trên giường cầm lấy đồng hồ quả quýt đặt bên môi nhẹ nhàng hôn, sau đó lại đặt nó trở lại vị trí ban đầu, thuận tay cầm lấy một quyển sách bài tập nhìn lên.
*
Mười hai giờ vừa qua, căn phòng vốn an bình yên ả lập tức thay đổi cảm giác.
Trong rương gỗ nhỏ dưới gầm giường truyền đến tiếng va chạm, tiếng cười đùa, tiếng gãy xương, tiếng móng tay cào lên ván gỗ kẹt kẹt...
Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng hạ xuống, một mùi tanh ngọt mới mẻ ngập tràn dưới hoàng hôn.
Diệp Thường qua một hồi lâu mới từ trong sách nâng mắt nhìn lên, phát hiện không gian vốn đã chật chội dính đầy 'người'.
Những vị khách không mời này có cái chết khác nhau, có người bị gãy cổ làm xương đứt gãy đâm thủng động mạch, có người đầu bị chém một nửa rìu còn cắm trên hộp sọ, có người lại bị cháy đến khô héo giòn rụm, khét lẹt di chuyển về phía trước một bước thì đầu đã rơi xuống...
Diệp Thường híp mắt lại, phát hiện trong đám người chết có một người trong ba chị em sinh ba da dẻ tái nhợt nhăn nhúm, A Vũ.
Mà những người chết nhìn hoa cả mắt này, hắn đã nhìn thấy trong phòng triển lãm tranh tử vong.
Cùng là người tạo giấc mơ, Diệp Thường nháy mắt đã hiểu ra, thì ra đây chính là thứ trong miệng thuyền trưởng, lễ vật mà khách khứa để lại ——
"Linh hồn những người mộng du không thể thoát khỏi phòng, cùng tái hiện cái chết thảm khốc của họ."
Mắt thấy những thi thể này chậm rãi đến gần giường, Diệp Thường buông sách bài tập xuống, qua loa nói một câu: "Cẩn thận một chút, đừng làm bẩn thảm."
Nói xong, hắn tháo kính ra.
Gần như trong chốc lát, những quỷ hồn này tựa như bị ấn nút tạm dừng, ngừng động tác cứng đờ tại chỗ.
Diệp Thường nhẹ nhàng cười, đi xuống giường, làm tư thế mời với chúng quỷ: "Mấy người tự nhiên, đừng để ý tôi."
Hắn đặt mình ở nơi này, vốn là vì quan sát con mồi.
Sự hứng thú của hắn, chưa bao giờ là căn phòng nhàm chán lại không có cảm nhận cái đẹp này.
Thay vào đó, điều gì sẽ xảy ra khi đặt con mồi của mình trong căn phòng đặc biệt?
Editor: thế giới này edit xong từ tuần trước rồi, mà do cái khâu rà raw nó tốn kha khá thời gian gian với lại tui cũng lười nên mới chậm dị đó, quí dị thông cảm đi he~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]