Nửa đầu xe buýt đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo: "Vậy thị trấn Chúc Nhân các người còn rất lợi hại ha, nhiều năm như vậy cũng chẳng xảy ra sự cố hỏa hoạn đồ?"
Giọng điệu của tài xế ngay lập tức trở nên lạnh lùng: "Không, cư dân thị trấn chúng tôi rất chú ý đến việc dùng lửa an toàn."
"Chú ý dùng lửa an toàn, thì buổi tối đâu cần thắp nến đâu." Người nọ tiếp tục cười nói, còn thờ ơ châm một điếu thuốc.
Ánh lửa nhấp nháy trong không gian chật hẹp của chiếc xe, tài xế già mắng: "Không được phép hút thuốc trong xe!"
Người nọ cười, hít mạnh hai đầu thuốc rồi dập tắt, nhún vai: "Ồ, thật xin lỗi, tôi biết, dùng lửa an toàn."
Tài xế: "..."
"Đến trạm rồi, các vị tình nguyện viên xin xuống xe có trật tự."
Vừa rồi hành vi cao giọng của người nọ, rất thành công hấp dẫn ánh mắt của tất cả người mộng du trên xe.
Mà tầm mắt của lão lướt qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên mặt Trì Nam, còn phất phất tay với y: "Nhóc mù, thật sự là cậu!"
Trì Nam sửng sốt một chút: "Chú Vu."
"Ha ha, tôi còn sợ cậu không nhận ra tôi, trùng hợp ghê á." Lão Vu nói rồi đi tới, theo bản năng nhìn đôi mắt Trì Nam, lại dời tầm mắt sang Diệp Thường bên cạnh, "Vị này là...?"
"Xin chào, tôi tên là Diệp Thường, là của Trì Nam..." Cậu dừng một chút, khóe môi hơi cong cong, "Bạn cùng phòng."
"Diệp Thường... đêm dài lắm mộng đấy, " Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhoc-mit-uot-tien-vao-ac-mong-tuan-hoan/2884343/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.