Thoáng cái căng tin im lặng lại, thần sắc vốn khó coi của người mẹ trẻ càng thêm khẩn trương.
Nhụy Nhụy nhét một quả táo lớn vào tay mẹ: "Mẹ đừng sợ, mẹ vẫn còn có con, đâu phải một mình đâu."
Người mẹ trẻ cuối cùng mỉm cười như trút được gánh nặng, nhặt quả táo lên cắn: "Ngọt thật nha."
Lão Vu nhìn bộ đồ tang lễ màu đen trên người đôi mẹ con: "Có thể mạo muội hỏi một chút, trước khi hai người tiến vào thế giới Ác Mộng, bộ đang đi tham gia tang lễ hả?"
Lão có hơi để ý, vì sao Nhụy Nhụy là người mộng du có kinh nghiệm, nhưng mẹ cô bé lại thì là người mới, theo lý thuyết thời gian hai người vào vốn hẳn là không giống nhau mới đúng, nhưng vì sao các cô lại cùng mặc trang phục tang lễ?
Người mẹ trẻ hoảng hốt, lẩm bẩm: "Đúng... Đám tang... Đám tang của ai đang đến... Của ai..."
Nghe vậy, nét mặt mọi người đều trở nên vi diệu, không hẹn mà cùng nhìn về phía người mẹ trẻ hoảng hốt kia.
"Mẹ, không sao đâu." Nhụy Nhụy dùng với khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ mẹ, "Chúng ta rất nhanh có thể đưa ba về nhà."
Lúc này sương mù trong mắt người mẹ trẻ mới tan đi, thay vào đó là nỗi buồn cô đơn: "... Chồng tôi qua đời, tôi và Nhụy Nhụy đến đây là để đổi lấy sự sống của ba con bé, ba người cùng nhau bình an trở về nhà."
"Xin lỗi..." Lão Vu bỗng chốc có chút khó xử, "Nén bi thương, nguyện vọng sẽ thành hiện thực."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhoc-mit-uot-tien-vao-ac-mong-tuan-hoan/2884337/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.