Edit: Lan Anh 
Sở Mộ giận dữ đùng đùng bước ra khỏi phòng, lôi kéo Cố Như Ti đang gây rối ra khỏi khuôn viên chủ viện. 
Hổ Phách và Minh Châu vội vàng tiến vào phòng, thấy Vương phi nhà mình đang cúi đầu nhìn tay của nàng, hai nha hoàn bước tới, thấy mu bàn tay Vương phi lại có máu, Minh Châu cực kỳ sợ hãi: 
“Vương phi, tay của người chảy máu rồi.” 
Hổ Phách cũng vội vàng đi lên, nhìn thấy tay Tề Dư bị thương, toàn là máu, xung quanh còn có một trận bừa bãi, bàn ghế đảo lộn, giận dữ hỏi: 
“Vương phi, Vương gia ra tay với người phải không? Này làm thế nào cho phải, nhất định phải quay lại nói với Quốc công biết, nô tì phải quay lại…” 
Hổ Phách tính hấp tấp, Tề Dư vội vàng kêu nàng đứng lại: 
“Quay lại đây! Càn rỡ sinh thêm rối loạn cái gì?” 
Trong mắt Hổ Phách đều là nước mắt, Tề Dư dịu giọng dỗ dành: 
“Hắn không có ra tay với ta, lúc nãy tranh chấp, ta không cẩn thẩn đụng vào góc bàn.” 
Hổ Phách cực kỳ đau lòng: 
 
“Nhưng chảy máu rồi, này thế nào là không cẩn thận được.” 
Tề Dư đau tay, mắt thấy Minh Châu tay cầm thuốc đem qua, để nàng và Hổ Phách giải thích, Minh Châu dìu Tề Dư ngồi xuống phía sau, vừa xử lý vết thương của nàng, vừa cùng Hổ Phách nói: 
“Ngươi lỗ mãng xông về thuật lại, Quốc công gia xách đao đánh tới như thế cho kết thúc?” 
Hổ Phách quỳ trước mặt của Tề Dư, kéo tay của Tề Dư, để Minh Châu xử lý tốt hơn, vẫn như cũ đề 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhiep-chinh-vuong-trung-doc-tinh/1501143/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.