Sở Mộ không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống xấu hổ như vậy.
Nụ hôn trước sau không có rơi xuống như dự kiến, Cố thị mở to mắt:
“Vương gia, làm sao vậy?”
Sở Mộ nhìn khuôn mặt khẩn trưởng của nàng, thu hồi tay nâng cằm nàng, chậm rãi đứng thẳng người:
"Đột nhiên... nhớ tới, còn có một phần quân vụ chưa xử lý."
“Quân vụ?" Cố thị kinh ngạc.
Mắt đẹp đảo qua, cho rằng Sở Mộ nói đùa nàng, cố ý nói như vậy dọa nàng, chủ động duỗi tay giữ chặt Sở Mộ, cắn môi thẹn thùng:
"Vương gia, ngày tốt cảnh đẹp như thế, nói việc quân vụ?"
Nói xong, liền ôm cánh tay Sở Mộ, đem chính mình chậm rãi gần sát hắn. Mỹ nhân như ngọc, hương thơm ve vẫn, nhưng Sở Mộ chỉ cảm thấy lòng đã cuồn cuộn, không thể chịu được, đem cánh tay mình từ trong tay Cố thị rút ra, tránh nàng gần mình thêm nữa, Sở Mộ dứt khoát lui ra phía sau hai bước.
"Là một phần quân vụ đặc biệt quan trọng, mong sư muội thông cảm."
Sau khi nói xong, Sở Mộ nhìn thấy trên mặt Cố thị lộ ra ủy khuất, không đành lòng, lại nói thêm một câu an ủi:
"Chúng ta tương lai còn nhiều, nước chảy đá mòn. Chờ nghi thức trong cung chuẩn bị tốt, sau khi chính thức bái đường, thêm việc này, chẳng lễ không phải mỹ mãn?"
Sở Mộ sau khi nói xong, tựa hồ một khắc đều không muốn lưu lại, xoay người bỏ đi, Cố thị nhấc hồng y đứng dậy, vội vàng nói lớn:
“Vương gia. Sư huynh, An thần......”
Nhưng bất luận nàng kêu như thế nào, Sở Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhiep-chinh-vuong-trung-doc-tinh/1501129/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.