Editor: Stop
***
Trong căn phòng tối tăm, ánh nắng bình minh bị rèm che lại, chỉ có một tia sáng le lói yếu ớt chiếu được vào trong phòng.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp nặng nề.
Phó Kiêu bấm vào email, vừa đọc dòng đầu tiên, hơi thở của hắn đột nhiên ngừng lại trong giây lát.
Hắn nắm chặt chiếc vòng tay trong tay, như thể tiếp thêm can đảm để tiếp tục đọc.
Email Du Ánh gửi đến rất ngắn gọn và được sắp xếp hợp lý, Phó Kiêu nhìn xuống, vô số chi tiết thoáng qua trong đầu hắn.
Tất cả những chi tiết mà trước đây hắn không để ý đều có lời giải thích hợp lý.
Mặc dù trái tim đau đớn như bị dao cứa nhiều lần nhưng Phó Kiêu vẫn đọc đi đọc lại email cho đến khi trời sáng trưng.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, đọc email từng chữ từ đầu đến cuối, cố gắng tìm ra một chút sai sót.
Tại sao không phải Độ Niệm? Tại sao những chuyện đó lại không phải do Độ Niệm làm?
Hắn thà rằng Độ Niệm đã làm chuyện có lỗi với hắn, Độ Niệm không coi hắn là người quan trọng, vì tiền mà làm một chút việc xấu mà đối với hắn lại không chút ảnh hưởng.
Nhưng Độ Niệm lại không làm gì cả.
Y chỉ lặng lẽ ở bên cạnh hắn, rồi lại bị chính tay hắn đẩy ra.
Hô hấp của Phó Kiêu trở nên khó khăn.
Thật lâu sau hắn mới nhấc điện thoại lên gọi điện, lạnh lùng phân phó vài chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhiem-vu-that-bai-toi-gia-chet-thoat-than/3543268/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.