Edit: Lune
Độ Niệm rùng mình, nhìn bốn phía xung quanh.
Xe đỗ trước cửa một khách sạn, chỗ ngồi không còn ai nhưng chìa khóa vẫn đang cắm trên xe.
Cửa bên ghế lái mở ra khiến gió lạnh lùa vào.
Tài xế đang đứng hút thuốc cách đó không xa, bước chân thong thả đến gần, lúc lên xe mới phát hiện Độ Niệm đã tỉnh.
Hắn cười ngượng ngùng: "Cậu tỉnh rồi à? Phó tiên sinh với cậu nhóc kia đã vào khách sạn rồi, tôi không biết có nên đánh thức cậu không..."
Độ Niệm im lặng trong giây lát, cầm chiếc gối bên cạnh lên, gật đầu với tài xế: "Xin lỗi, đã làm mất nhiều thời gian của anh như thế."
"Không sao không sao, cũng chỉ mười phút thôi." Tài xế vội vàng xua tay, xuống xe mở cửa sau giúp y.
Độ Niệm xuống xe, đi tới khách sạn bên cạnh.
Y không biết số phòng của Phó Kiêu, cũng may lúc vào sảnh, người quản lý đến hỏi tên y sau đó đưa cho y một chiếc thẻ phòng.
Khéo léo từ chối đề nghị đưa y vào thang máy của người quản lý. Độ Niệm bước vào thang máy, tìm theo số phòng trên thẻ đi tới trước cửa một căn phòng.
Y gõ cửa hai lần sau đó lấy thẻ phòng ra quẹt.
Quả nhiên Phó Kiêu đang ở trong phòng, hắn đã thay bộ quần áo khác, chuẩn bị ra ngoài.
Khoảnh khắc thấy Độ Niệm, Phó Kiêu khẽ cau mày.
Độ Niệm liếc thấy Tiêu Như Niên đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, rồi lại thấy vẻ mặt của Phó Kiêu, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Y giải thích: "Thẻ phòng này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhiem-vu-that-bai-toi-gia-chet-thoat-than/237403/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.