Không cho Tiêu Gia Ánh đi làm vợ người khác, vậy phải bắt Tiêu Gia Ánh làm nô lệ.
Sắp đến Tết Âm Lịch, Tiêu Gia Ánh nghỉ đông, vừa lúc có thể ở nhà sai bảo gấu làm việc.
"Vỗ mặt ngoài bức màn thêm đi, vỗ cho rớt hết bụi bặm."
"Tôi bế nhóc, nhóc lau mặt kính phía bên ngoài kìa."
"Từ từ, chưa sạch, trên mặt còn có vết bẩn."
Gấu không thể nhịn được nữa:
"Tiêu Gia Ánh!”
"Hả?"
Tức giận dời ánh mắt qua, nhìn thấy khuôn mặt khó có khi thả lỏng như vậy, cổ áo ngủ bị cậu giặt đến phai màu, cổ tay gầy nhỏ còn lưu lại vết sẹo, cơn phẫn nộ chợt bay mất, nó nghiêng đầu qua:
"Cảnh cáo cậu, giữ tôi cho vững, dám để tôi ngã nhất định cậu phải chết."
Tiêu Gia Ánh nhẹ nhàng gật đầu:
“Biết rồi, sẽ không để nhóc chết."
"Tôi nói là cậu chết chắc rồi!"
“……”
Cũng đúng, quỷ sẽ không sợ bị ngã chết, huống chi gấu rảnh rỗi liền theo gió mà rơi xuống lầu, có khi bị ngã cũng không đau.
Làm vệ sinh xong cậu quyết định đi siêu thị mua đồ.
"Chút nữa nhớ nằm yên trong giỏ của tôi, đừng lén chạy ra ngoài, có nghe thấy không?"
"Nghe rồi, nghe rồi."
Gấu không kiên nhẫn mà run run lỗ tai:
"Cái chuyện vớ vẩn này cậu muốn nói đi nói lại bao nhiêu lần hả? Lỗ tai sắp mọc kén."
"Tôi chỉ sợ nhóc chạy lung tung bị người ta phát hiện rồi lại xảy ra chuyện."
"Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Bị phát hiện thì cùng lắm là ông đây chạy trốn, xem thử ai đuổi kịp tôi."
Đối với việc Tiêu Gia Ánh hay lằng nhằng, gấu thường tỏ thái độ như vậy.
Bên sông tháng chạp gió lạnh thấu xương, từ tiểu khu đến trạm tàu điện ngầm chỉ có mấy trăm mét mà bọn họ di chuyển rất khó khăn, mặt Tiêu Gia Ánh sắp bị gió thổi trắng bệch.
Bệnh của cậu còn chưa khỏi hẳn, mới hôm qua vẫn còn sốt nhẹ.
Đường về lại càng phiền phức, trong tay nắm bao lớn bao nhỏ đồ vật, trên tàu điện ngầm cậu bị chen chúc đến ngã trái ngã phải.
"Sao lại có người đã 30 tuổi mà còn chưa mua nổi một chiếc xe chứ?"
Ra khỏi trạm tàu, gấu hung hăng kéo một đống túi về phía mình nhưng hoàn toàn không có biện pháp xử lý, nó quá nhỏ, cái túi còn to hơn so với nó.
Nhớ đến lúc trước gấu từng ở nhờ nhà giàu có, bất mãn như vậy cũng là bình thường, Tiêu Gia Ánh tốt tính mà giải thích:
"Mua xe phải mất một số tiền lớn, tôi còn chưa mua nhà được, tiền đâu mà mua xe, xin lỗi, làm liên lụy nhóc phải theo tôi đi tàu điện ngầm."
"Ý tôi là vậy sao?"
"Hả? Vậy nhóc có ý gì?"
Gia Ánh căng một trong những cái túi đang cầm trên tay ra, quan sát trái phải một lần sau đó ra dấu bảo gấu chui vào:
"Ngoan."
"....Mn, cậu xem tôi là chó à?"
Nhảy vào, cái túi sà xuống.
"Làm chó cũng tốt mà, có người nuôi, không có phiền não gì."
Gấu cười lạnh:
"Làm chó thì chuyện đầu tiên phải đối mặt là không có con cháu, cậu cũng cảm thấy rất tốt?"
Tiêu Gia Ánh hoàn toàn không bị hù dọa, mỉm cười đi về phía trước, lúc này gấu mới đột nhiên nghĩ đến chuyện Gia Ánh đã chấp nhận chuyện không có con cháu từ lâu, không sợ gấu hù dọa.
Nghĩ đến chuyện Gia Ánh sẽ tìm bạn trai trong tương lai, trong nhà sẽ có thêm một người đáng ghét, gấu đá một phát vào bao nilon.
"Yên tĩnh một chút, đừng lộn xộn."
"Cậu bớt ra lệnh cho ông đây đi."
……
Mặc kệ thì mặc kệ.
Kéo chặt khăn quàng cổ, Tiêu Gia Ánh ngược gió đi về phía trước.
Không bao lâu lại nghe gấu hỏi:
"Tiêu Gia Ánh, cậu rất muốn được người ta bao nuôi sao?"
"Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Trả lời tôi."
"Được bao nuôi không tốt sao?"
Cậu nói đùa:
"Nhóc cũng thấy rồi đó, làm việc trong thành phố này hết sức vất vả, phải đi làm trong thời tiết khắc nghiệt, phải chịu đựng giá nhà và giá hàng hóa tăng cao, lại còn cảm thấy cô đơn."
Gấu nghe xong im lặng hồi lâu.
Nó có thể cảm giác được nỗi cô đơn của Gia Ánh, không có bạn bè, hiếm khi giao lưu với đồng nghiệp, cũng không thân thiết với cha mẹ, cách một tuần gọi một cuộc điện thoại là nhiều.
Đến khi vào tiểu khu, gấu mới mở miệng:
"Tiêu Gia Ánh, nếu tôi..."
Còn chưa nói xong, bước chân bên cạnh bỗng ngừng lại.
Tiêu Gia Ánh nhìn phía trước:
"Đới Thịnh Kiệt? Sao cậu lại ở đây?"
Gấu ngậm miệng lại, theo ánh mắt cậu nhìn thấy một chiếc xe dừng ở trước chung cư của bọn họ, có một người đàn ông dáng người cường tráng đứng bên cạnh xe, tuổi tầm cỡ Gia Ánh, đang cầm một điếu thuốc hút.
Đối phương nghe tiếng gọi thì quay mặt qua, một khuôn mặt chỉnh tề nhưng quê mùa, lông mày vừa thô vừa hỗn độn.
Hắn ta tên là Đới Thịnh Kiệt, bạn cùng phòng thời đại học của Tiêu Gia Ánh, chuyện này là gấu đoán được khi nghe bọn họ nói chuyện phiếm, ngay cả chuyện bọn họ từng gặp nhau trong buổi họp mặt cũng nghe được.
Ánh mắt gấu chuyển từ Tiêu Gia Ánh sang hắn ta, rồi từ hắn ta sang Gia Ánh, nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Gia Ánh, sau khi biết Đới Thịnh Kiệt đến để biếu quà tết lại chuyển sang khó hiểu.
Bóng đêm nặng nề, xe của hắn ta rất khí phách, giỏ quà lấy ra khỏi cốp xe lại không như vậy.
Tiêu Gia Ánh mời hắn ta lên lầu ngồi một chút hãy đi.
Vào cửa, Tiêu Gia Ánh tìm đôi dép lê dùng một lần đưa cho hắn ta, hắn ta nhíu mày đánh giá, ngồi xuống sô pha cởi áo khoác dày ra, nói rằng sẽ không uống nước, Gia Ánh không cần rót.
"Hôm nay hơi rảnh rỗi, lấy chút đồ vật trong nhà không dùng hết đưa cho cậu."
"Sao không gọi điện thoại trước?"
Hắn ta lấy điện thoại mở khóa, ngữ khí không vui:
"Cậu nói xem."
Số điện thoại của hắn ta Gia Ánh đã xóa từ lâu, cho dù gọi thế nào cũng vì số lạ mà bị Gia Ánh làm ngơ.
Đới Thịnh Kiệt nhìn chằm chằm cậu:
"Nếu hôm nay đã gặp, tôi muốn hỏi cậu một câu, chúng ta còn là bạn bè không? Nếu như còn, mọi chuyện trước kia hãy quên hết đi, sau này tôi vẫn sẽ che chở cậu như lúc trước, chúng ta vẫn là anh em tốt. Nếu không, vậy xem như tôi chưa từng đến đây hôm nay."
"Quên hết tất cả?"
Tiêu Gia Ánh há miệng thở dốc.
Biểu tình này của cậu gấu đã quá quen thuộc, nhìn như kinh ngạc thật ra là đau khổ thương tâm, chẳng qua là thay đổi cách diễn đạt mà thôi.
"Vậy sự kiện kia, theo ý của cậu là quên hết toàn bộ sao?"
"Đã qua lâu như vậy, đều là sai lầm thời tuổi trẻ, sau khi kết thúc sự việc cũng chẳng còn ai nhắc lại, cậu không nên giữ mãi không buông."
"Tôi...'
Dường như Tiêu Gia Ánh cảm thấy cách nói của hắn ta rất vớ vẩn, nghẹn họng mà nhìn trân trối, sắc mặt cũng lúc trắng lúc xanh.
Cậu nắm chặt tay:
"Nếu cậu nghĩ như vậy, chúng ta không còn gì để nói."
Cậu rất ít khi dùng lời lẽ cường ngạnh như vậy, nói xong lại nghiêng người, tiễn khách.
Đới Thịnh Kiệt lặng người hết mấy giây, đứng dậy lấy áo khoác ra ngoài, nhưng đi đến huyền quan lại quay đầu nhìn cậu bằng ánh mắt rét lạnh:
"Có phải cậu cảm thấy mọi người đều sai, chỉ có cậu là không sai, năm đó nếu cậu không 'phồng má giả làm người mập"*, chúng ta sao lại không tin cậu chứ? Ngẫm lại cho kỹ đi."
* phồng má giả người mập: ý bảo người không có lại nói thành có, ba hoa theo đuôi người khác.
Tiêu Gia Ánh hơi gật đầu:
"Đúng, đều là tôi sai."
Người đi rồi, trong nhà khôi phục sự yên tĩnh.
Tiêu Gia Ánh dọn cái ly dùng một lần mà đối phương không uống, ném đi, dép lê dùng một lần cũng ném, sau đó lại cất đồ mua ở siêu thị vào tủ lạnh.
Lúc cậu làm việc, gấu vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu từ sau lưng.
"Hắn ta thật sự là bạn của cậu?"
"Lúc học đại học, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?"
"Vì sao hắn ta lại nói cậu như vậy...?
"Được rồi!"
Tiêu Gia Ánh bỗng nhiên xoay người lại, khuôn mặt căng thẳng:
"Tôi muốn ở một mình một chút, về phòng trước."
Cậu nhìn chằm chằm vào chân bàn mà nói, liếc gấu một cái cũng không, nói xong liền về phòng.
Gấu ở tại chỗ muốn phát giận, cuối cùng vẫn là canh giữ ở cửa.
Nó ngồi ở chỗ kia.
Sàn nhà lành lạnh, phòng khách được ánh đèn lấp đầy.
Gấu dán lỗ tai lên cửa.
Lúc đầu ở bên trong còn có chút tiếng động, sau đó dần chìm vào im lặng, cho đến khi không còn nghe được gì nữa.
Người nằm trên giường không có phản ứng, hẳn là đã ngủ.
Dịch chuyển đến mép giường, vóc dáng nó còn chưa cao bằng giường, chân với đến ngăn kéo ngửa đầu nhìn vào, vị trí thuốc trị cảm chưa từng nhúc nhích, ly nước cũng trống không.
"Không phải tôi, tôi không có..."
Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng nói mê sảng mơ hồ.
Gấu cố gắng nhìn về phía khuôn mặt trên gối đầu.
Không nhìn thấy, nó lại nhảy lên, lăn long lóc đến bên cạnh Tiêu Gia Ánh.
Tiêu Gia Ánh nói mớ từng câu đứt quãng, gấu nhanh chóng bò đến ngực cậu, trán kề vào mặt cậu, cảm giác mặt và cổ cậu đang nóng lên.
Bây giờ phải làm sao đây?
Nó không muốn mạnh mẽ đánh thức Tiêu Gia Ánh, vì thế loay hoay mà nghĩ cách.
Tìm trong tủ lạnh một khối thịt đông nhỏ, lại đến phòng vệ sinh lấy một cái khăn sạch, thành thạo bao lấy khối thịt, như Ngu Công dời núi mà dời đến cái trán của gia Ánh.
Hôm nay nó đã tiêu hao rất nhiều sức lực, đã có chút cảm giác lực bất tòng tâm.
Chờ đợi hơn một giờ, cuối cùng Tiêu Gia Ánh cũng có dấu hiệu hạ sốt, gấu nhẹ nhàng thở ra một hơi, muốn đi tìm thuốc hạ sốt, nghiêng ngả lảo đảo thế nào lại làm rơi sách trên kệ xuống.
"Đệch."
Nó tức giận mà mắng một tiếng.
Mày không thể cẩn thận hơn một chút sao? Động tác nhẹ một chút sẽ chết sao?
Mắng bản thân xong nó lại nhanh chóng tìm cách nhặt sách lên, không ngờ lại nhìn thấy một phần kết luận y khoa giấu trong một tập tài liệu trong suốt.
Tên họ người bệnh: Tiêu Gia Ánh.
Triệu chứng bệnh cùng bệnh trạng: Mất ngủ liên tục, trào ngược thực quản, giảm cảm giác muốn ăn, cảm xúc lo âu, ngẫu nhiên xảy ra tình trạng ức chế vận động, đã có khuynh hướng tự mình hại mình hơn hai năm.
Ý kiến chẩn đoán: Trầm cảm ở mức độ nghiêm trọng.
Mấy chữ ở trên cùng bị nước thấm qua, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy khoảng 8 năm trước.
Đôi mắt luôn không kiên nhẫn nhìn thẳng vào bất cứ thứ gì chậm rãi hình thành một tầng mê mang, ngây ngốc mà mở to, đã quên dời khỏi trang giấy.
Nó biết là Tiêu Gia Ánh không vui, cũng từng nhìn thấy cậu bị bắt nạt lúc còn đi học ở trong mộng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
Nó cho rằng...Tiêu Gia Ánh ít nhất cũng là một người khỏe mạnh.
Chậm chạp mà phản ứng lại, gấu quay đầu nhìn về phía giường, dời vị trí của mình qua.
Nó ghé vào mép giường, có chút khó hiểu lại có chút bất lực mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Gia Ánh.
Rốt cuộc là cuộc sống của cậu đã xảy ra chuyện gì?
Ngoại trừ những lời cười nhạo của những kẻ ngu dốt, còn có những gì mà tôi không biết? Rất nghiêm trọng sao?
Vậy tại sao cậu lại không nói?
"Rốt cuộc có xem tôi là người một nhà không?"
Gấu cáu kỉnh mà thấp giong hỏi:
"Ở trong mắt cậu tôi không thể giúp được chút gì hay sao?"
Sai.
Sai hoàn toàn.
Tôi nhất định sẽ giúp được cậu.
Giờ này khắc này, cái gì mà tìm nhà, cái gì mà tìm lại quá khứ...mọi thứ đã không còn quan trọng nữa, chuyện gấu cần biết nhất bây giờ không phải là tên của mình mà là biết được Tiêu Gia Ánh rốt cuộc đã trải qua những gì.
Từ trước đến nay nó chưa từng bức thiết muốn vào trong mộng của Tiêu Gia Ánh như lúc này.
Đúng rồi.
Đêm nay Tiêu Gia Ánh nhất định sẽ mơ thấy chuyện từng xảy ra, nhất định sẽ! Cho nên nó phải nắm chắc cơ hội này, cho dù thế nào cũng phải nhìn thấy chuyện từng xảy ra.
Hơn nữa, lần này nó muốn ở bên cạnh Gia Ánh lâu hơn, dẫn cậu đi khám bệnh, nhìn cậu uống thuốc xong.
Nhưng mà vẫn còn câu hỏi đã xuất hiện từ lúc bắt đầu...làm sao có thể chắc chắn bản thân nó có thể đi vào mộng của Gia Ánh?
Hình như mỗi lần đều là ngẫu nhiên, thử một chút đã thành công.
Gấu nghiêm túc mà suy nghĩ.
Nghĩ tới nghĩ lui nó ôm chặt tay Gia Ánh, như một nhúm lông rúc vào tay cậu.
Không có hiệu quả.
Lần trước sao lại làm được?
Đã quên.
Lật người, nó dán mặt mình lên mặt Gia Ánh, không ngờ chóp mũi chạm vào chóp mũi, nó liền phát hiện bí quyết!
Chạm vào mũi! Thì ra là chạm vào mũi.
Cảnh tượng quen thuộc lần thứ hai đánh úp lại, mặt không đổi sắc tim không đập nhanh mà nhắm chặt mắt, lúc này đã trải qua cảm giác vô cùng choáng váng và không trọng lực.
Sau khi nặng nề ngã xuống, nó ở tại chỗ thích ứng một chút, sau đó mới mở mắt ra.
Bị khiếp sợ ngay tại chỗ.
Trong sân thể dục của trường đại học, mọi người kẻ cao người ốm như người vô hồn mà đi tới đi lui, gấu gian nan mà nhìn xuyên qua bọn họ, lọt vào tầm mắt lại là khu dạy học hết sức bình thường, con đường phủ cây xanh cùng với ánh mặt trời lóa mắt.
Đây là đại học cá mòi sao...
Chạy tới chạy lui như bị quỷ đánh tường, nó bị lạc đường trong thế giới quá khứ.
Hoặc do nó mạnh mẽ xâm nhập vào quá khứ của Tiêu Gia Ánh nên bị từ chối trong tiềm thức.
Cơ bản là Gia Ánh không ngờ nó sẽ đến.
Ý thức được điểm này, gấu ôm oán niệm tràn đầy trong lòng mà chạy ra bên ngoài, quả thật có thể hình dung là đấu đá lung tung.
“Tiêu Gia Ánh!”
“Lăn ra đây!”
Tất cả mọi người không nhìn thấy nó cho nên không ai có thể giúp nó.
Nó giống như con ruồi không đầu, loay hoay hồi lâu cũng không tìm được phương hướng, trường đại học lớn như vậy, muốn tìm một người cố tình tránh mặt còn khó hơn lên trời, còn như vậy mãi giấc mộng sẽ nhanh chóng kết thúc.
Chẳng lẽ cứ như vậy mà trở về?
Vẫn không biết vì sao Tiêu Gia Ánh lại khổ sở? Vì sao mà bị chẩn đoán trầm cảm nghiêm trọng vào 8 năm trước?
Lúc sắp rơi vào tuyệt vọng, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng cường tráng.
Là cái tên Đới Thịnh Kiệt kia.
Nó đuổi theo, một tấc không rời mà chạy theo hắn ta.
Lúc còn học đại học, Đới Thịnh Kiệt trông rất khó coi, rất thô tục, nhưng vì mặc áo thun thể thao hàng hiệu nên trông rất khác biệt với đám bạn cùng lứa.
Trở lại ký túc xá hắn ta đá văng cửa, ngồi xuống liền ùng ục uống hết một bình nước:
"Quá nóng, thiếu chút nữa đã chết khát, mấy người không ra ngoài ăn cơm à?"
Trong ký túc xá còn có hai người khác, một người ôm giường ngủ say, một người khác gầy như khỉ đang đeo tai nghe chơi game, lười biếng đáp lại một câu:
" Lười đi, Gia Ánh đi lấy giúp chúng tôi."
" Lại bảo cậu ta đi lấy? Sao không lười thêm chút nữa? Quyết định bảo cậu ta đút các cậu ăn luôn đi?"
" Cậu không lười đâu? Chưa 8 giờ không chịu dậy! Tốt xấu gì tôi còn đi học, sáng sớm cậu bảo cậu ta gọi hai ba lần, không biết xấu hổ còn nói tôi hả?"
" Cậu ta thì có quan hệ gì với tôi?"
Đới Thịnh Kiệt nhếch miệng cười:
"Cũng có gọi dậy được đâu! Chỉ là gân cổ lên hét hai ba câu."
Không khí ồn ào, người kia tỉnh ngủ, vuốt bụng kêu đói:
"Gia Ánh còn chưa về sao? Mò mẫm cái thứ gì....?"
Những người khác không quan tâm đến hắn, hắn bò từ trên giường xuống, ôm cái đầu như ổ gà tìm đồ ăn vặt, đang kéo ngăn kéo, cửa ký túc xá vang lên một tiếng nhẹ nhàng, bị mở ra từ bên ngoài.
Ánh mặt trời ở hành lang theo đó mà chiếu vào.
Tiêu Gia Ánh hơn hai mươi tuổi xách mấy hộp đồ ăn trong tay, trên vai đeo hai cái túi, trên mũi đeo mắt kính, mồ hôi đầy người xuất hiện ở cửa.
" Thật ngại quá! Nhà ăn quá đông người nên xếp hàng hơi lâu."
Người mới vừa tỉnh ngủ nhận phần cơm của mình, nhẹ đáp tiếng cảm ơn:
"Bao nhiêu tiền tôi chuyển lại."
" Ừ, không sao đâu, từ từ cũng được, Minh Tử, đây là phần của cậu."
Tiêu Gia Ánh đưa một phần ăn khác vào trong tầm tay của khỉ ốm, khỉ ốm chơi trò chơi không thèm quay đầu lại:
"Cảm ơn nha bạn."
Gấu nhìn chằm chằm cậu, nhìn thấy sau lưng cậu bị mồ hôi thấm ướt một nửa, làm xong những việc kia, cậu cầm khăn lông và chậu rửa mặt đi ra ngoài.
Gấu đuổi theo.
Đến phòng rửa mặt, Tiêu Gia Ánh múc nước rửa mặt.
Trong gương, khuôn mặt cậu tròn hơn lúc 30 tuổi một chút, cao hơn hồi cao trung một chút, áo thun mặc trên người rộng thùng thình, trên cổ tay trái đeo bao cổ tay.
Biết ngay mà!
Chẩn đoán có khuynh hướng tự mình hại mình không phải là viết lung tung.
Gấu dựa vào tường, biểu tình không đổi, trái tim lại dần nặng trĩu.
Vừa định mở miệng gọi tên Tiêu Gia Ánh lại thấy cậu lau mặt, thả khăn lông xuống, hai tay nắm lấy vạt áo, sau đó....xoạt một tiếng cởi áo ra.
"?!"
Cậu lại vắt khăn lông một lần nữa, bắt đầu lau người.
Eo mảnh khảnh, lưng cân đối, màu da hơi tối nhưng mỏng, cơ thể đang ở thời kỳ chuyển từ thiếu niên thành thanh niên.
Trước tiên là gấu há to miệng, sau đó trừng mắt nhìn.
Tiêu Gia Ánh hoàn toàn không phát hiện, cho đến khi cửa phòng rửa mặt ở phía sau kêu 'rầm' một tiếng, giống như có ai đó dùng sức đóng chặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]