Hỗn loạn hết hơn hai phút mới bình tĩnh lại.
Ký túc xá lặng im đến có thể nghe được tiếng kim rơi, phảng phất như đang ở trong chân không, lại không ai phát biểu ý kiến.
Sau đó, Tiêu Gia Ánh như sực tỉnh từ trong mộng.
Cậu móc di động của mình ra, mở quay video, lưu lại tình trạng này, còn bấm lưu trước khi Lạc Vũ nhào đến.
"Xóa đi!"
" Không!"
Cậu mím chặt môi, lại chậm rãi buông ra:
"Tôi không thể xóa, trừ khi mấy người xin lỗi tôi."
" Dựa vào cái gì mà phải xin lỗi cậu?"
Tiêu Gia Ánh nắm chặt điện thoại trong tay, đưa lưng về phía bọn họ, hơi cúi đầu:
" Bởi vì mấy người đã trách oan tôi, tôi không phải là người trộm tiền, mấy người không phân biệt đúng sai đã đổ tội cho tôi, mấy người căn bản không xem tôi là bạn."
Trong lòng bọn họ đã định sẵn một hình tượng cho cậu, ví dụ như thích giả vờ hiểu biết, không có chủ kiến, dễ dãi, hay đắn đo, dù cố ý hay vô tình thì bọn họ vẫn nhận định là cậu làm khi ký túc xá có khả năng xuất hiện trộm dẫu bọn họ không nói ra.
Khỉ ốm cười mỉa một tiếng, không biết là cảm thấy cậu nói chuyện buồn cười hay là chuyện này hết sức buồn cười.
Đới Thịnh Kiệt:
"Làm bạn học đã lâu, thôi bỏ đi, sự tình vẫn còn chưa rõ ràng.”
Bởi vì câu này của hắn ta, Tiêu Gia Ánh càng nắm chặt bàn tay, thái độ càng trở nên kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhat-duoc-gau-nho/2953490/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.