Chu Vỹ cẩn trọng từng li từng tí cầm tờ giấy kia lên, phủi đi ít bụi vô hình rồi đặt lên bàn trà. Lúc rút tay về, suýt chút nữa cậu ta làm rơi cái đèn sen bằng phỉ thúy kia, lại vội vàng đỡ cho nó đứng thẳng lại.
Nhưng giờ để lại cũng không được, cầm đi cũng không xong.
Sao trước đó không hề nghe Tiểu Bạch nói gì về việc xin chức cho Chung Thời Ninh nhỉ? Chu Vỹ nghĩ thầm.
“Tiểu, Tiểu Bạch, công văn này… là ông chủ Lục mới ký hôm nay hả?” Chu Vỹ nhỏ giọng hỏi.
Ôn Bạch gật đầu.
“Vậy cậu nói cho Thời Ninh biết chưa?”
Ôn Bạch lắc đầu: “Tôi cũng vừa mới biết.”
“Vậy à…” Chu Vỹ cười khan, “Tớ nghe Lâm Khâu nói, từ tuần trước nhà họ Chung cho mời rất nhiều chuyên gia điêu khắc về làm, làm suốt một tuần mới xong.”
Ngụ ý chính là ông nhỏ nhà họ Chung đưa quà trong tình huống không hề biết mình sắp có công việc, là tình người chứ không phải là đút lót.
Đương nhiên Ôn Bạch hiểu ý của Chu Vỹ, cậu mỉm cười cầm cái đèn sen kia lên ngắm nghía.
Mời cả những chuyên gia thì tay nghề khỏi phải nói, tuy phỉ thúy chỉ to bằng lòng bàn tay nhưng đường nét điêu khắc cực kỳ sinh động.
Trước đó Chung Thời Ninh cũng từng nói có thể dùng phỉ thúy này điêu khắc thành một món đồ chơi, hóa ra là muốn điêu khắc thành cái này.
Quà cáp nhà họ Chung đưa Ôn Bạch đều không nhận, nhưng cái đèn sen phỉ thúy này lại là của Chung Thời Ninh, Ôn Bạch tưởng tượng ra được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-viec-o-minh-phu/477044/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.