Chung Thời Ninh bị một gậy dọa sợ, nói thế nào cũng không chịu đi ra khỏi nấm mộ nữa.
Ôn Bạch dở khóc dở cười, nhỏ giọng bảo Chung Vân nâng lão chủ tịch Chung dậy trước rồi hỏi: “Ông Chung, cháu mạo muội hỏi một câu, cây gậy này của ông có gì đặc biệt vậy ạ?”
Tầm mắt của mọi người đồng loạt tập trung vào cây gậy.
Chung Vân ngẫm nghĩ một lát, cân nhắc đối với những người tu hành thì hai chữ “đặc biệt” hẳn là không đơn giản.
“Chỗ đặc biệt chắc là không có, tuy nhiên sức khỏe của cha tôi không tốt, cây gậy này là do chúng tôi cố ý cầu trên chùa.”
“Gỗ cũng chỉ là gỗ bình thường, chính là loại gỗ đào, chẳng qua cây đào kia được chùa Phù Quang chăm sóc, nghe đâu cũng trồng rất nhiều năm rồi, có thể trừ tà tránh quỷ.”
Chung Vân không biết mấy cái này có được tính là chỗ đặc biệt hay không, căng thẳng hỏi lại: “Có vấn đề gì chăng?”
Ôn Bạch: “…”
Gỗ đào…
Gỗ đào vốn là công cụ dùng để đả thương quỷ, lại còn là loại được nuôi dưỡng trong một ngôi chùa lớn, có hào quang của Phật bao bọc, chẳng trách có thể đánh ông nhỏ một đòn đau.
“Đi qua xem Thời Ninh thế nào.” Ôn Bạch nghiêng đầu, thấp giọng nói với Chu Vỹ.
Dù sao cũng là gỗ đào, quỷ nào cũng sợ, mộ còn chưa kịp dời mà chủ thì đã bị thương.
Lúc nghe thấy hai chữ “gỗ đào”, Chu Vỹ cũng thầm “chậc” một tiếng.
Cậu ta biết Ôn Bạch đang lo lắng điều gì, vì vậy mới chậm rãi thăm dò địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-viec-o-minh-phu/477039/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.