Nhất thời Ôn Bạch không biết mình nên khóc hay cười. 
Sau khi đỡ Chu Vỹ dậy, thấy đối phương không bị thương ở đâu, cậu mới đi tới chỗ cái đống đất nhỏ kia. Đống đất không cao, chỉ hơi nhô lên một chút. Nếu như con dấu không lăn tới chỗ này thì sợ là đi qua cũng không chú ý đến. 
“Đây là mộ của Chung Thời Ninh à?” Chu Vỹ vẫn còn đang sợ hãi, đứng cách xa hơn một mét, không dám tiến lên bước nào. 
Nếu đây đúng là mộ của ông nhỏ nhà họ Chung thì vị ông nhỏ đó hơi thảm quá rồi, cỏ dại mọc đầy xung quanh luôn, Chu Vỹ thầm nghĩ. 
Tạ Cửu Chương đi qua, cúi người sờ thử đống đất. 
Ôn Bạch nhìn anh ta: “???” 
Tạ Cửu Chương: “Là một ngôi mộ, không sai, nhưng bên dưới có phải là Chung Thời Ninh không thì…” 
Tạ Cửu Chương lắc đầu, chính anh ta cũng không chắc chắn. 
“Ở đây có khí tức của linh hồn không?” Ôn Bạch nhìn xung quanh một vòng. 
Tạ Cửu Chương lại lắc đầu: “Không có.” 
“Lúc trước núi Hương quả thực là một địa điểm có vấn đề, không ít cô hồn du đãng tập trung nhưng bây giờ đều được dẫn xuống âm ty hết rồi.” Tạ Cửu Chương xác nhận tin tức qua điện thoại. 
Chu Vỹ: “Từ lúc chúng ta lên núi, một linh hồn cũng không có?” 
Tạ Cửu Chương: “Ừm.” 
“Nhưng chẳng phải ở âm ty không có ghi chép của Chung Thời Ninh sao?” Chu Vỹ nhíu mày. 
Tạ Cửu Chương quay đầu nhìn con dấu nằm lẳng lặng trong lòng bàn tay Ôn Bạch, nói: “Được miếng ngọc này hộ thân, có lẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-viec-o-minh-phu/477036/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.