Xếp trên cùng là vài tấm “Mục Liên tôn giả”, Ôn Bạch lướt qua rất nhanh.
Cậu tìm một lượt, tìm được quỷ dạ xoa mà thành hoàng nhắc đến, cả Hắc Bạch Vô Thường, Thập Điện Diêm La, thậm chí cả Đế Thính và thành hoàng cũng có nhưng vẫn không thấy Lục Chinh.
Nhưng mà nhìn Đế Thính với khuôn mặt dữ tợn, miệng rộng nanh vàng, Ôn Bạch: “…”
Hình như không tìm thấy ông chủ mới là chuyện tốt.
Thành hoàng lại không để ý lắm, còn tự tay dán bức hình “thành hoàng” lên bồn vu lan: “Những quỷ thần âm ty ở nhân gian không giống nhóm phúc thần hay tinh quân, đối với bọn họ bách tính vừa kính vừa sợ, bởi vậy nên khuôn mặt của các quỷ thần dưới ngòi bút họa sĩ thường sẽ trở nên hung dữ, cảm thấy phải vậy thì mới trấn áp được những ác quỷ khác.”
Lục Chinh đứng ở phía sau cậu, nhìn cậu tỉ mỉ lật tìm một phen, ngữ điệu không tốt lắm hỏi: “Tìm thấy chưa?”
Ôn Bạch lắc đầu: “Không thấy.”
“Nhưng mà có Đế Thính này, ông chủ có muốn xem thử không?”
Lục Chinh chẳng muốn xem cho lắm.
Ôn Bạch ngửa đầu nhìn Lục Chinh.
Không hiểu sao cậu cảm thấy tâm tình của ông chủ đang hạ thấp.
Ban nãy vẫn còn ổn mà? Có lẽ vấn đề chỉ nằm trên mấy bức tranh này thôi.
Những bức tranh này tuy có hơi theo trường phái trừu tượng nhưng cái gì cũng có, điều khiến cậu bội phục nhất chính là số lượng quỷ thần ở âm ty rất đông đảo, liệt kê ra khéo cũng được hơn trăm cái tên, vậy mà lại được vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-viec-o-minh-phu/477030/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.