Nhờ quen biết với giáo sư Lý và Ngô Dược, cũng đã mấy lần Ôn Bạch được tham gia các buổi triển lãm tranh, có cả những buổi tổ chức ở dưới tầng hầm. 
Dù sao thì đối với những loại tranh cổ này, nếu muốn kéo dài thêm tuổi thọ, yêu cầu về phần ánh sáng và nhiệt độ cực kỳ cao, nhưng cẩn thận như Trịnh Bác Xương thì vẫn là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy. 
Ở giữa một tầng hầm thật rộng đặt một cái tủ trưng bày bằng thủy tinh rất cao, lớp bảo vệ tầng tầng. Một vòng xung quanh thân tủ còn dán vô số lá bùa viết bằng chu sa, hình ảnh muốn bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị. 
Trịnh Lộ vội vã thấp giọng giải thích: “Mong tiên sinh đừng trách, trước kia vốn không phải như thế này, chỉ là sau khi xảy ra chuyện, người trong nhà vô cùng sợ hãi nên mới lắp thêm mấy lớp kính nữa.” 
Lục Chinh thờ ơ không hứng thú lắm, tiện tay giật một lá bùa ra. 
Trịnh Bác Xương cảm thấy linh hồn của mình như bị bay theo cùng với động tác xé bùa của Lục Chinh. 
Trước kia có mấy vị đại sư đã dặn dò kỹ lưỡng, nói ngàn vạn lần không thể động vào mấy lá bùa này, động vào sẽ khó bảo toàn tính mạng. 
“Lục tiên sinh! Tiên sinh!” Trịnh Bác Xương hô lên, “Ngài cẩn thận!” 
Đầu ngón tay Lục Chinh vân vê lá bùa, một ánh mắt dư thừa cũng lười cho. 
Ôn Bạch nhìn sắc mặt sốt sắng của Trịnh Bác Xương, hỏi: “Đây là cái gì ạ?” 
Trịnh Bác Xương lau mồ hôi trên trán, “Tôi cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-viec-o-minh-phu/477015/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.