Ngày hôm sau, Ôn Bạch dậy thật sớm rồi chuẩn bị đi tới sơn trang.
Tối hôm qua đã được Lục Chinh đồng ý, hôm nay Ôn Bạch gửi cho Trịnh Bác Xương một lời đề nghị hẹn gặp mặt.
Với thân phận của Trịnh Bác Xương, trước khi tới cửa phải hẹn gặp mặt trước là chuyện thường tình, nói chung sẽ có người chuyên môn phụ trách. Có lẽ là do chuyện lần này quá đặc biệt nên số điện thoại di động mà Ngô Dược cho Ôn Bạch chính là số riêng của Trịnh Bác Xương luôn.
Trong đề nghị hẹn gặp Ôn Bạch nói sơ qua về mục đích mà mình tìm đến, sợ Trịnh Bác Xương không tin, cậu cố ý mượn cả danh nghĩa của giáo sư Lý.
Không ngờ bên phía Trịnh Bác Xương hồi âm rất nhanh, gần như không cần suy nghĩ mà lập tức đáp lại luôn, còn nói nếu có thể giải quyết thì tiền không thành vấn đề, mang tranh đi cũng được, hiển nhiên là đã lâm vào đường cùng, cái gì cũng sẵn sàng thử trong tuyệt vọng.
Lúc này Ôn Bạch mới hiểu vì sao lại là tình trạng “người ra vào cửa liên tục không dứt”.
Chỉ nhìn vào thù lao mà Trịnh Bác Xương đưa ra, tạm chưa tính đến tiền, tranh mang đi luôn cũng được?
Với bút tích thực sự của Chu Phù mà nói, ít nhất cũng phải một trăm vạn đổ lên. Những bức tranh được đặt trong phòng đấu giá có trị giá tám con số trở lên là điều rất bình thường.
Lục Chinh đi từ trong biệt thự ra, không có người theo sau, trông tâm tình có vẻ không tốt lắm.
Ôn Bạch đã chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-viec-o-minh-phu/477013/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.