Chưa nói đến Chu Vĩ, chính Ôn Bạch cũng bị những lời của âm sai làm cho kinh ngạc.
Hai mắt Chu Vĩ tối sầm như rơi vào hố sâu.
Trong lúc âm sai giải thích với Ôn Bạch, Chu Vĩ vét hết dũng cảm, đánh bạo quan sát thẻ công việc trên cổ âm sai, nhìn kỹ một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ khác nhau.
“Trên thẻ công việc của ‘âm sai’ kia không có con dấu!” Chu Vĩ nghiến răng.
Âm sai đã nghe nói đến chuyện “thẻ công việc”, lập tức tiếp lời: “Đó không phải là âm sai.”
Tác phong làm việc của nhân viên tuyệt đối không thể lộn xộn!
“Vậy đúng là dã quỷ rồi.” Chu Vĩ nói xong, mặt xám như tro tàn.
Ôn Bạch liếc mắt nhìn thử, ở vị trí ký tên trên thẻ công việc “âm ty Đông Nhạc” đúng là có một hình con dấu tròn màu đỏ, có điều dọc theo viền dấu không phải là “âm ty Đông Nhạc”, cũng không phải là “Đông Thái” mà là một chuỗi phù văn.
Thấy cậu hiếu kỳ, Lục Chinh kiên nhẫn nói thêm một câu: “Phù Trấn Hồn.”
Ôn Bạch gật gù.
Chẳng trách, thẻ công việc có thể làm giả được nhưng con dấu thì không, huống chi còn là con dấu “Trấn Hồn”.
Dã quỷ kia bản lĩnh lớn thế nào đi nữa cũng không thể lấy được con dấu, lừa gạt một “người” không biết gì còn được, lừa quỷ thì không.
Ôn Bạch nhìn thẻ công việc của âm sai, bỗng nghĩ tới bản thân mình, bây giờ cậu coi như cũng là một nhân viên của âm ty rồi, sao cậu lại không có?
Ôn Bạch quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-viec-o-minh-phu/477009/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.