Ôn Bạch trở về phòng, phát hiện có rất nhiều đồ chơi nhỏ, ngoại trừ của cậu mua ra thì còn có cả của Chu Vỹ và Chính Thiên Quán.
Lần trước ở nhà Dư Tề, sau khi Lâm Khâu nhìn thấy chân thân của đèn sen nhỏ, cậu ta thường xuyên gửi mấy món đồ chơi qua đây. Lâm Khâu hoàn toàn không ngờ linh vật mà Lục Chinh nuôi lại là một ngọn đèn nói còn chưa sõi.
Đối với người tu hành như bọn họ, bỏ qua những linh vật trộm được hay giành được, linh vật bên người nuôi bằng linh lực tự thân cơ bản đều là vật giống người, chính bởi vậy nên Lâm Khâu mới cảm thấy với năng lực của Lục Chinh, linh vật được nuôi nhất định sẽ thuộc dạng hung hãn phi thường.
Kết quả lại chỉ là một ngọn đèn nhỏ, còn là một ngọn đèn không sợ người lạ.
Lâm Khâu không biết, đó là lần đầu tiên cậu ta gặp đèn sen nhỏ nhưng đèn sen nhỏ thấy cậu ta rất nhiều lần rồi, thậm chí nó rất hiếu kỳ với đạo bào mà cậu ta mặc, thỉnh thoảng còn ngồi lên bả vai Lâm Khâu.
Trong mắt đèn sen nhỏ, Lâm Khâu là một người quen, bởi vậy lúc rời đi, nó vừa dùng lá vẫy vẫy với Lâm Khâu vừa nói “tạm biệt Khâu Khâu”.
Chỉ với một câu “tạm biệt Khâu Khâu” đó mà kho bạc của nhóc đèn mập lại nhiều thêm ít đồ.
Ôn Bạch xem qua một lượt, có mấy sợi dây thắt màu đỏ thường dùng để buộc vào đèn lồng, là món đồ chỉ giới hạn dùng trong dịp tết xuân, qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-viec-o-minh-phu/2154016/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.