Trong lòng Ôn Bạch vẫn có điều suy nghĩ nên chỉ ngủ khoảng một tiếng thì tỉnh. Cơ thể của cậu không bị đau, mỗi tội thắt lưng vô cùng mỏi.
“Mấy giờ rồi?” Ôn Bạch dụi mắt, hỏi.
“Mười một giờ, vẫn sớm.” Sợ ánh đèn làm khó chịu đôi mắt đang quen với bóng tối của Ôn Bạch, Lục Chinh không bật mà chỉ đốt ngọn nến ở bệ cửa sổ kia, “Em nằm thêm nửa tiếng nữa đi.”
Ôn Bạch không nghĩ nhiều, miễn cưỡng “ừm” một tiếng, thực ra vẫn còn rất nhiều vấn đề chờ cậu “nghĩ”.
Sau khi xuống tầng phải nói gì, sau khi bọn họ hỏi thì nói cái gì, Nguyên Nguyên và người giấy có đang tìm cậu không, hiện giờ đang chơi với ai?
Nhưng do thực sự quá mệt, mệt đến mức không muốn động đậy, cũng không muốn suy nghĩ nữa.
“Mệt đến nói không nổi nữa rồi, em ngủ tiếp đi.” Lục Chinh ôm lấy Ôn Bạch, nhẹ nhàng xoa lưng cho cậu.
Bàn tay Lục Chinh rất ấm, cường độ vừa phải, xoa bóp cho Ôn Bạch rơi về lại cơn buồn ngủ.
Tuy nhiên cậu lại vỗ mặt mình để lấy tinh thần, “Không được, đã nói là sẽ cùng Nguyên Nguyên và nhóc người giấy đón giao thừa.”
“Mấy đứa nhỏ lúc chiều đều ngủ một giấc rồi, còn chơi khuya lắm.” Lục Chinh giữ lấy cái tay đang tự vỗ mặt của cậu, “Không cần phải vội, lát nữa xuống vẫn kịp.”
Nếu như hôm nay không phải là đêm ba mươi, có lẽ Ôn Bạch đã bị thuyết phục.
“Hôm nay thì khác, phải đón giao thừa, nhất định phải xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-viec-o-minh-phu/2154013/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.