Trong lòng Ôn Bạch vẫn có điều suy nghĩ nên chỉ ngủ khoảng một tiếng thì tỉnh. Cơ thể của cậu không bị đau, mỗi tội thắt lưng vô cùng mỏi.
“Mấy giờ rồi?” Ôn Bạch dụi mắt, hỏi.
“Mười một giờ, vẫn sớm.” Sợ ánh đèn làm khó chịu đôi mắt đang quen với bóng tối của Ôn Bạch, Lục Chinh không bật mà chỉ đốt ngọn nến ở bệ cửa sổ kia, “Em nằm thêm nửa tiếng nữa đi.”
Ôn Bạch không nghĩ nhiều, miễn cưỡng “ừm” một tiếng, thực ra vẫn còn rất nhiều vấn đề chờ cậu “nghĩ”.
Sau khi xuống tầng phải nói gì, sau khi bọn họ hỏi thì nói cái gì, Nguyên Nguyên và người giấy có đang tìm cậu không, hiện giờ đang chơi với ai?
Nhưng do thực sự quá mệt, mệt đến mức không muốn động đậy, cũng không muốn suy nghĩ nữa.
“Mệt đến nói không nổi nữa rồi, em ngủ tiếp đi.” Lục Chinh ôm lấy Ôn Bạch, nhẹ nhàng xoa lưng cho cậu.
Bàn tay Lục Chinh rất ấm, cường độ vừa phải, xoa bóp cho Ôn Bạch rơi về lại cơn buồn ngủ.
Tuy nhiên cậu lại vỗ mặt mình để lấy tinh thần, “Không được, đã nói là sẽ cùng Nguyên Nguyên và nhóc người giấy đón giao thừa.”
“Mấy đứa nhỏ lúc chiều đều ngủ một giấc rồi, còn chơi khuya lắm.” Lục Chinh giữ lấy cái tay đang tự vỗ mặt của cậu, “Không cần phải vội, lát nữa xuống vẫn kịp.”
Nếu như hôm nay không phải là đêm ba mươi, có lẽ Ôn Bạch đã bị thuyết phục.
“Hôm nay thì khác, phải đón giao thừa, nhất định phải xuống trước mười hai giờ.”
Ôn Bạch sợ mình ngủ thiếp đi, cũng sợ Lục Chinh ngủ thiếp đi theo nên bò dậy muốn đặt đồng hồ báo thức. Lúc chống tay xuống giường, bên hông đột nhiên co rút, nếu không nhờ có Lục Chinh ôm lấy cậu từ phía sau thì cậu suýt chút nữa ngã khỏi giường rồi.
Cảm giác này rất thần kỳ, không đau nhưng cũng không giống tê lắm, nếu bắt buộc phải nói thì giống như là một nửa người bị liệt hoặc từng bộ phận có suy nghĩ riêng của nó, hoàn toàn không còn phối hợp hài hòa với nhau.
Ôn Bạch: “…”
Lục Chinh không lên tiếng, chỉ vòng tay ôm cậu lại về giường, ấn vào một vị trí nào đó ở đằng sau lưng, hỏi: “Chỗ này đau à?” Sau khi xoa một hồi lại nói: “Em đừng căng cứng như thế, thả lỏng ra đi.”
Suy nghĩ “hình như chỉ có một mình cậu vừa làm chuyện này” xẹt ngang qua đầu Ôn Bạch nhưng biến mất rất nhanh.
Rất có bản lĩnh tự mình biết mình, từ chối nghĩ sâu hơn về câu hỏi kia.
Ôn Bạch chấp nhận nằm xuống.
Dựa vào ánh nến lung lay, Ôn Bạch vừa nghiêng đầu thì thấy trên bả vai Lục Chinh có một dấu răng, cơ thể cậu run lên.
Cậu không nhớ dấu răng này xuất hiện lúc nào, thậm chí còn không biết mình cắn vai Lục Chinh khi nào, thoạt nhìn còn cắn khá mạnh.
Lục Chinh chú ý tới tầm mắt của Ôn Bạch, nhún vai, “Báo thù.”
Ôn Bạch nhớ lúc mới bắt đầu, vì cậu mất tập trung nên Lục Chinh cũng cắn lên vai cậu một cái.
Ôn Bạch xoắn xuýt chui lại vào trong chăn, vừa vặn đối diện với vị trí trái tim của Lục Chinh, sau đó cậu nghe thấy tiếng tim Lục Chinh đập cực kỳ rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, từng nhịp từng nhịp.
Người đứng đầu âm ty nhưng lại có tiếng tim đập đồng điệu với cậu.
Ôn Bạch bỗng rất muốn thử chạm vào, nghĩ xong liền làm luôn, bàn tay của cậu đặt lên ngực Lục Chinh.
Đối với loại người như Lục Chinh mà nói, những vết thương trên cơ thể dù có nặng đến đâu, cùng lắm chỉ là tổn thương một ít tu vi, tốn thêm ít công sức và thời gian phục hồi, nhưng đầu và trái tim thì khác, chính là mệnh môn.
Từ lúc xuất thế, Lục Chinh chưa từng bị ai chạm vào vị trí này, bây giờ chỉ một người phàm lại dễ dàng chạm được.
Quan trọng nhất là hắn cam tâm tình nguyện bị chạm.
“Em nghe thấy cái gì?” Lục Chinh hỏi.
Ôn Bạch trả lời: “Nhịp tim của anh.”
Lục Chinh nở nụ cười.
Qua một hồi lâu, Ôn Bạch nhỏ giọng nói tiếp: “Trước đây em từng đọc trong sách, hầu hết đều nói rằng quỷ thần dưới âm ty không có tiếng tim đập, không có hơi thở, không có bóng, còn rất hung ác.”
Nghe tới câu cuối cùng, Lục Chinh cảm thấy hơi buồn cười, hắn biết điều mà cậu muốn nói không chỉ có thế, “Vậy còn em? Lúc đó em cảm thấy quỷ thần của âm ty trông sẽ thế nào?”
Ôn Bạch ngửa mặt lên: “Anh có muốn nghe lời nói thật không?”
Lục Chinh: “Có.”
Ôn Bạch: “Em cảm thấy không có âm ty thì sẽ không có quỷ thần.”
Lục Chinh không bất ngờ lắm, chỉ hỏi: “Vậy giờ thì sao?”
Ôn Bạch cảm nhận từng chuyển động dưới lòng bàn tay mình, đáp: “Rất tốt. Âm ty rất tốt, ông chủ, cậu chủ và đồng nghiệp đều rất tốt.”
Chuyển động dưới lòng bàn tay dường như đang tăng tốc, Ôn Bạch không nhịn được phì cười, chọt chọt ngón trỏ vào ngực Lục Chinh: “Nó đang nói chuyện.”
Lục Chinh: “Nói cái gì?”
Ôn Bạch: “Nói bạn trai của nó cũng rất tốt.”
Lục Chinh nắm lấy tay Ôn Bạch, hôn lên ngón trỏ của cậu, “Chỉ nghe thấy câu đó thôi à?”
“Còn nhiều lắm.” Ôn Bạch nói xong, cảm nhận được nhiệt độ trên tay Lục Chinh đang nóng lên, trực giác cảnh báo nguy hiểm kêu vang, cậu bổ sung: “Lần sau nghe tiếp.”
Lục Chinh: “…”
Điện thoại di động trên tủ đầu giường sáng lên, Ôn Bạch cầm lấy mở ra xem, là Chu Vỹ nhắn tin hỏi cậu dậy chưa.
Lục Chinh nhìn lướt qua, hỏi: “Chu Vỹ à?”
“Hỏi em dậy chưa, dậy rồi thì xuống dưới, nói lát nữa bọn họ sẽ đốt pháo hoa.” Ôn Bạch vừa nói vừa đứng dậy, đi ra chỗ cửa sổ mở hé tấm rèm.
Phòng ngủ tầng hai, là nơi duy nhất trong biệt thự không có trận pháp, nhìn xuống sẽ thấy cả khoảng sân.
Có điều Lục Chinh vừa bật đèn lên, ánh sáng phản chiếu qua kính, Ôn Bạch nhìn hơi khó khăn, lại sợ mở rèm nhiều quá người bên dưới sẽ nhận ra. Các âm sai thì không nói, với đạo hạnh của Đế Thính và Chu Tước, một động tĩnh nhỏ thôi cũng không giấu được. Cậu vô thức kề mặt sát vào tấm kính, gần như sắp tựa cả trán vào.
Lục Chinh trông mà buồn cười, đi tới kéo hẳn rèm ra: “Em không cần phải cẩn thận vậy đâu, bên ngoài không nhìn thấy.” Vừa nói vừa đặt tay lên tay nắm cửa sổ.
Ôn Bạch: “!!!”
Mở rèm thì thôi đi, mở cửa sổ mà không sợ bọn họ nhìn thấy à!?
Ôn Bạch nhanh nhẹn đè tay Lục Chinh lại, ngăn cản động tác của hắn.
Lục Chinh lật ngược cổ tay, cầm lại tay của Ôn Bạch, “Anh chưa bỏ kết giới, không ai vào được cũng không ai nhìn thấy.” Vừa nói vừa mở nốt cả cửa sổ ra.
Ôn Bạch: “Chính là cái mà anh hạ trước đó?”
“Ừ.” Lục Chinh sửa sang lại mái tóc rối tung do vừa ngủ dậy của cậu, “Cái mà đề phòng con trai của em.”
Lúc này Ôn Bạch mới yên tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, thực ra cậu rất ít khi đứng ở góc độ này nhìn xuống sân.
Trước đó cậu luôn cảm thấy âm ty không náo nhiệt giống những biệt thự khác, những thứ như đèn đuốc hay ánh sáng đối với âm ty mà nói, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, bởi vậy trong sân chỉ có hai cột đèn nhỏ, thân cột đèn như mực, độ mạnh ánh sáng vừa vừa.
Nhưng hôm nay thì khác, cách vài bước lại có một chiếc đèn lồng đỏ, mái đình bày một bàn đồ ăn, còn có các âm sai thay đồng phục thành thường phục, giống như một gia đình đoàn tụ vào đêm giao thừa của nhân gian, thân bằng hảo hữu, người nhà người yêu.
“Lửa tôi trong nước lạnh của Chu Tước thật sự rất đẹp.” Ôn Bạch khen.
Ngọn lửa như đang thực sự cháy, nối liền các đèn lồng lại với nhau thì một chuỗi, trông rất đẹp mắt.
Lục Chinh hơi ghen tỵ, vừa định mở miệng nói thì Ôn Bạch nói tiếp: “Nhưng mà vẫn không đẹp bằng lửa của Nguyên Nguyên.”
Tối nay không biết đã nhắc đến tên của nhóc đèn mập bao nhiêu lần rồi, Lục Chinh thầm nghĩ.
“Em mặc thêm đồ vào đi rồi chúng ta xuống tầng.” Lục Chinh dắt cậu về lại bên giường.
Trong phòng ấm áp, dưới sân cũng có lông của Chu Tước nên Ôn Bạch chỉ mặc thêm một cái hoodie màu nhạt, lúc đi tới nhà vệ sinh định rửa mặt thì cậu phát hiện trên cổ mình có một mảng màu đỏ khả nghi.
Ôn Bạch: “…”
Cuối cùng cậu cũng biết vì sao Lục Chinh lại bảo cậu mặc cái này rồi.
Trên cổ toàn là…
Ôn Bạch kéo áo lên, thử nhìn dưới eo bụng: “…”
Không biết từ khi nào, Lục Chinh đã đứng dựa vào cửa nhà vệ sinh, tầm mắt của hai người đối diện nhau qua gương.
Trong hoàn cảnh tối lửa tắt đèn, tất cả các cảm xúc bùng nổ, căng thẳng chiếm nhiều nhất, xấu hổ bị xếp dưới cùng, thậm chí còn bị bỏ qua.
Bây giờ, đèn sáng rồi, tầm mắt của Lục Chinh lại đặt lên gáy cậu.
Toàn bộ xấu hổ ồ ạt dâng lên.
Ôn Bạch mất tự nhiên trùm mũ hoodie lên đầu rồi kéo kín dây lại, sau đó cậu nghe thấy Lục Chinh nói: “Lần đầu chưa có kinh nghiệm, lần sau sẽ chú ý.”
Ôn Bạch: “…”
Cậu quay đầu, phát hiện trên cánh tay Lục Chinh đang vắt một cái áo khoác, loại mà có thể kéo khóa lên tận cằm, rõ ràng lúc cậu đang thay hoodie có thể nói cho cậu biết luôn.
Đôi mắt Ôn Bạch híp lại: “Không có lần sau.”
Lục Chinh: “…”
Ôn Bạch vừa bước xuống tầng, đèn sen nhỏ ngay lập tức cảm nhận được khí tức của cậu, lẩm bẩm nói “Bạch Bạch dậy rồi” rồi ôm lấy con búp bê nhỏ trên bàn, biến mất khỏi sân như một cơn gió.
Chu Vỹ và Chung Thời Ninh bị Đế Thính giao cho nhiệm vụ “trông trẻ”, quay lại thì chỉ thấy trên bàn còn mỗi người giấy và quả trứng.
Chu Vỹ dùng ngón tay đè lên vai người giấy, hỏi: “Sao chỉ có hai đứa ở đây? Anh trai đâu rồi?”
Nhóc người giấy kêu “chít” một tiếng, chỉ tay về phía cửa biệt thự, chạy từng bước nhỏ ra mép bàn để trượt xuống theo chân bàn, dáng vẻ như muốn dẫn đường cho bọn họ.
Chu Vỹ sợ nó vất vả, nhấc nó lên đặt vào cái giỏ mây, “Anh biết rồi, cảm ơn Tiểu Viên.”
Vừa nói vừa gọi đại một âm sai tới trông hộ, cùng Chung Thời Ninh chạy vào trong nhà, đương nhiên không phải bọn họ sợ đèn sen nhỏ biến mất khỏi âm ty hay xảy ra chuyện gì, Đế Thính và Chu Tước đều ở đây, chắc chắn không hề có nguy hiểm.
Nhưng trong những khi không có nguy hiểm, ông chủ chính là mối nguy lớn nhất.
Đại nhân Đế Thính nói rồi, chuyện Tiểu Bạch say rượu bọn họ không thoát khỏi can hệ, cho nên trước khi Tiểu Bạch xuống tầng, tuyệt đối không được lên tầng quấy nhiễu.
Đèn sen nhỏ rất ngoan, biết Ôn Bạch uống say khó chịu nên cả buổi tối đi chơi cùng người giấy chờ đốt pháo hoa, không khóc không làm loạn.
Sắp tới giờ đốt pháo rồi, sao đột nhiên lại chạy đâu mất?
Mà ở bên kia, nhóc đèn mập đang lao vào lòng Ôn Bạch.
Nó hơi bối rối, cảm thấy khí tức trên người Bạch Bạch hôm nay rất khác mọi khi, toàn là khí tức của Lục Chinh.
Đèn sen nhỏ cũng không đắn đo nhiều, hỏi: “Bạch Bạch, anh còn khó chịu không?”
Ôn Bạch xoa đầu nó, “Sao cơ?”
“Đế Thính nói anh uống say, trong người không thoải mái, dặn Nguyên Nguyên không được làm phiền anh ngủ, để anh nghỉ ngơi một lúc. Nguyên Nguyên rất ngoan, không lên tầng cũng không cho ai khác lên tầng.”
Ôn Bạch cứng đờ.
Đúng rồi, suýt chút nữa cậu quên mất, trước đó quả thật vì uống say nên mới lên tầng, nhưng mà sau đó lại hơi… mất khống chế.
Cũng may, không cần phải tìm lý do.
Ôn Bạch mỉm cười: “Anh không sao rồi, cảm ơn Nguyên Nguyên.”
Cánh hoa của đèn sen nhỏ hơi đỏ lên, nó bay ra khỏi lồng ngực Ôn Bạch chuyển sang đậu trên vai cậu, theo thói quen muốn kề sát cổ cậu cọ cọ làm nũng, dè đâu đụng phải một “lớp chắn”.
Đèn sen nhỏ ngơ ngác.
Ôn Bạch chú ý tới động tác của nó: “…”
Đèn sen nhỏ dùng lá đâm mấy cái lên áo khoác của Ôn Bạch, bỗng nhiên có một cánh tay duỗi tới nhấc nó đi. Nhìn sang, là Lục Chinh.
“Lục Chinh!” Trẻ con thắc mắc nhanh mà quên cũng nhanh, giây phút nhìn thấy Lục Chinh chỉ nhớ là phải chào hỏi hắn.
Lục Chinh đáp “ừm” một tiếng, nói xong tiện tay đặt con trai lên vai mình, miễn cho nó lại đi làm phiền cậu.
Lúc này Ôn Bạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng bao lâu cậu lại nghe thấy tiếng kinh hô của con trai: “Lục Chinh bị thương!”
Bước chân Ôn Bạch dừng lại, bỗng có dự cảm cực kỳ xấu, vội vàng quay người.
Con trai mới vừa đâm cổ áo của cậu bây giờ lại đang kéo vai áo của Lục Chinh.
“Chỗ này chỗ này! Hơi đỏ!”
Do đèn sen nhỏ đang căng thẳng nên tin tức “Lục Chinh bị thương” bị nó nâng cao âm điệu lên mấy tông, còn chỗ cánh hoa mà nó chỉ vào chính là dấu răng bị Ôn Bạch cắn tạo thành.
Cũng là dấu vết duy nhất lưu lại trên vùng vai và cổ của Lục Chinh.
Chu Vỹ và Chung Thời Ninh đúng lúc chạy tới: “…”
Đế Thính và Chu Tước đúng lúc đi từ văn phòng ra: “…”
Ôn – tự mặc kín quần áo cho mình nhưng lại quên kiểm tra cho bạn trai, càng không ngờ bạn trai lại bị con trai kéo áo – Bạch: “…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]