“Tiểu Bạch, cậu nghiêm túc sao?” Chu Vỹ hỏi.
Ôn Bạch: “Chẳng phải lớp trưởng nói có thể mang người nhà theo à?”
Trước đó trong nhóm chat lớp thảo luận muốn cùng nhau tới thôn Trang Hưng chơi, Trình Thành liệt kê sơ qua danh sách, Tề Thiên nói cậu ấy cũng muốn tham gia nhưng lỡ hứa đi chơi cùng bạn gái mất rồi, mấy ngày đó phải ở bên bạn gái nên không đi cùng lớp được.
Mọi người cũng quen biết bạn gái của Tề Thiên, là một đàn em cùng khoa, bọn họ cũng gặp mấy lần rồi nên không ngại, lần trước đi đến núi Vụ Tùng cũng có đi cùng lớp bọn họ.
Trình Thành lên tiếng rằng không đi tới chỗ nào đặc biệt cả, chỉ tới miếu thành hoàng của địa phương để cầu phúc, càng nhiều người càng thành tâm, ai có người nhà thì dẫn theo cũng được.
Cho nên Ôn Bạch mới ra vẻ nửa đùa nửa thật nhưng thực chất là rất nghiêm túc hỏi câu kia.
Khóe miệng Chu Vỹ co giật, “Ý tớ là chuyện này à?”
Trọng tâm của cậu ta đâu phải là có thể mang theo người nhà hay không mà là “người nhà” này không bình thường.
Ngay trước mặt Lục Chinh nên Chu Vỹ không dám nói ra miệng, đành gửi tin nhắn cho Ôn Bạch: “Cậu thật sự muốn dẫn ông chủ Lục đi cùng hả?”
Ôn Bạch trả lời rất nhanh: “Nếu như anh ấy muốn đi.”
Chu Vỹ: “…”
Ôn Bạch trả lời quá nhanh quá thản nhiên, đến nỗi Chu Vỹ hoài nghi liệu có phải Ôn Bạch quên mất ông chủ Lục là bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-viec-o-minh-phu/2154001/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.